Monday, November 12, 2012

Du lịch miền Tây


Tôi quay lại khách sạn để cùng gia đình chuẩn bị rời đây về Vĩnh Long.
Nhưng việc đầu tiên là đi ăn sáng. Tài xế đua chúng tôi lại đường ven biển, uống cà phê, ăn điểm tâm tại quán mà hồi tối đầy nhạc sống. Ban ngày thì thật tĩnh mịch, thưa thớt. Vừa ăn, chúng tôi vừa ngắm cảnh.
 
 
Trước khi rời khỏi khỏi thành phố, tôi liên lạc với Mỹ Ngôn, một nữ cựu học sinh của tôi cũng là con Thầy Lê Vinh Hoa hiệu trưởng trường tiểu học xã Vĩnh Bình- Chợ Lách trước năm 1970. Ông Hoa tuổi lơn hơn tôi nhiều, nhưng ông coi tôi là bạn vong niên. Một thời tôi đã ăn cơm tháng nhà ông, nên tôi và các con ông có mối liên lạc gần gũi. Mỹ Ngôn và chồng tiếp đãi tôi rất đầm ấm. Vợ chồng em nài nỉ giữ gia đình tôi lại, nhưng tôi phải về dự đám cưới cháu Lê Minh Dương ở Sàigòn. Cậu này theo tôi vượt biên sang Mỹ, năm 1981, nhưng nay quay về sinh sống ở Saigòn.
 
 
Đường phố Rạch Giá

Sau đó, tôi đưa vợ và hai cháu tới nơi mà không đến là chưa biết Rạch Giá: công trường chính của tỉnh- công trường Nguyễn Trung Trực, vị anh hùng chống Pháp thế kỷ 19. Ông quê ở Bình Định, là con trưởng trong một gia đình. Nhưng khi người Pháp đánh phá các tỉnh Trung bộ, ông theo gia đình phiêu dạt vào vùng Long An và sống bằng nghề đánh cá.

Lớn lên ông rất khỏe và giỏi võ. Ông từng giữ chức quản cơ, và chiêu mộ dân đây chống Pháp. Thành tích vẻ vang nhất của ông là đốt được chiếc tầu L’Espérance. Ông được ông Huỳnh Mẫn Đạt khen chiến công này với hai câu thơ:


Hỏa hồng Nhựt Tảo oanh thiên đa

Kiếm bạt Kiên Giang khấp quỷ thần.

 

Sau cùng ông bị Pháp bắt ở Phú Quốc và giết chết.

Ngày trước 75 và ngày nay, tại tỉnh có trường Trung Học nang tên ông.

 

 Gia đình tôi dạo quanh đây một lúc rồi lên xe rời khỏi thành phố lúc 9 giờ sáng.

Sunday, November 11, 2012

Du lịch miền Tây


Chúng tôi rời nơi đây lúc gần 6 giờ chiều để nghỉ đêm tại Rạch Giá. Khi ra khỏi trung tâm du lịch thì trời sụp tối.
Khu phố mới Kiên Lương
 
Trên suốt đoạn đường chúng tôi thấy nhà cửa chi chít, nhưng không thấy gì là đẹp đẽ hết. Đọan quốc lộ 80 này cũng chạy cặp với kinh Hà Tiên- Rạch giá. Đến 9 giờ thì nhóm chúng tôi đến thị thành phố. Tài xế cho chúng tôi ra bờ biển ăn cơm tối, theo lời đề nghị của tôi, trước khi đi tìm khách sạn.

Rạch Giá  ngày nay đã được nâng lên cấp thành phố không còn là thủ phủ tỉnh Kiên Giang như trứơc đây. Để thay ngôi vị này, Hà Tiên làm thủ phủ của tỉnh.

Tài xế lái xe ra con đường sát biển. Nơi đây đầy quán nhạc sống, tiếng trống , kèn, đàn hòa với giọng ca các ca sĩ nghiệp dư vang vọng bốn phương. Dưới ánh đèn màu chớp nháy, chúng tôi thấy lố nhố bóng các người nhàn dư, ngồi thưởng thức âm nhạc với các ly cà phê nóng hổi hay các chai bia mát lạnh.

Chúng tôi chọn một quán hơi xa các âm thanh quá lớn để ăn tối muộn. Tuy rằng người ra đây thật đông, nhưng muỗi còn đông hơn. Vợ tôi và hay cháu vừa ăn vừa đuổi muỗi. Chủ nhà hàng thấy vậy đem đốt một cây nhang đuổi muỗi giúp bà cháu. Có một điều lạ là muỗi không đốt tôi, chẳng biết tại da tôi dày như da trâu hay máu hôi như máu dê nên chúng chê.

Ăn xong cơm tối thì đã 10 giờ đêm, nên nhóm tôi lục tục đi tìm khách sạn ngủ đêm. Tài xế lái xe ra vùng đất lấn biển ở cửa sông Rạch Giá. Nơi đây có nhiều khách sạn mới xây, khang trang, giá phaỉ chăng.

Sáng hôm sau, trời còn tối mò, tôi ra khỏi khách sạn để đi săn ảnh. Lúc ấy, phố xá vắng tanh, không một bóng người. Tôi lững thững ra bờ sông, thấy một hàng thuyền cá cỡ 4 hay 6 lốc đậu bên kè đá mới xây. Các ngư nhân trên thuyền đều đang say sưa trong giấc ngủ bình yên.
 

Men theo kè đá tôi đi ra phiá cửa sông. Ngày đầu cửa sông, một đèn pha mới xây cao độ mười mấy thước tỏa ánh sáng để báo hiệu cho tàu bè ra vào. Bên kia sông, một vài ánh đèn ghe tàu đang phản chiếu ánh sáng lấp lóe xuống nước, nhưng tối quá nên không nhận ra tàu, thuyền gì.

Đứng trên kè đá ngắm trời nước mênh mông, cùng đoàn ghe lòng cảm thấy ấm áp khi nghĩ lại cảnh tôi đã đánh cá trên 30 măn trứơc. Lúc ấy, giờ này, tôi đang vật lộn với biển khơi.

Mặt trời gần lố dạng, làm tôi nhận ra ở phía tây, bên kia cửa sông có vài chiếc thuyền cùng các con tầu trắng toát đẹp đẽ, tân kỳ, đang đậu gần một cơ sở khá lớn và khang trang. Có lẽ đó là các tàu chở du khách ra đảo Phú Quốc. Đối diện với kè đá, ở ngoài biển khơi, tôi nhìn thấy một hàng cây cách bờ trên 1 cây số, lờ mờ hiện ra sau lớp sương mờ. Có lẽ đó là chây chàm thì phải.

 

 Một số tầu bè di chuyển, lúc ẩn lúc hiện qua lớp hơi nước ban mai làm cửa sông có vẻ nhông nhịp, sống động hơn.

Quanh nơi tôi đứng, nhiều nhà mới xậy nhìn có vẽ Mỹ hóa, trên khu lấp biển chưa hoàn tất. Quá về phía đông, một vài nhà hàng sang trọng được xây de ra ngoài biển và có cầu nối vào bờ.
 
Khu khách sạn chúng tơi ngụ
 
Nhà hàng nổi

Friday, November 9, 2012

Du lịch miền Tây

 

Hòn Phụ Tử ngày nay và chung quanh khuôn viên

Chúng tôi rất vui khi thấy hai cháu tung tăng trên bãi cát trắng sạch. Về phương diện địa chất tôi nghĩ rằng vùng này tạo ra bởi một biến cố địa chất thật mạnh hai bỡi một sự va chạm với một thiên thể khá lớn như vẩn thạch không gian trước đây cả chục ngàn năm hay triệu năm trước. Ta thấy tất cả các núi hay gộp đá đều có hướng nhiêng về một phía. Tôi hy vọng sau này sẽ có nhà địa chất nào đó sẽ giải thích tường tân cho các thế hệ mai sau.
 

 

Thursday, November 8, 2012

Du lịch miền Tây


 Hòn Phụ Tử cách thị xã Hà Tiên khoảng 30km và ở phía đông nam, nên chúng tôi lại dùng quốc lộ 80 đi ngược ra.
 

 
Trên đường trở ra

 

Nhà bè nuôi hải sản

Sau khi đi qua nhà máy xi măng Hà Tiên, xe rẽ vào một con đường nhỏ chạy song song với bờ biển và đến đây lúc 4 giờ chiều. Tại đây, có rất nhiều đảo nhỏ và núi. Tất cả đã tạo nên vẻ đẹp hấp dẫn, như một Hạ Long thu gọn.
 

Xe không thể đến gần bãi biển có hòn Phụ Tử, nên tất cả chúng tôi xuống xe để vào khu du lịch thắng cảnh. Tài xế không dám vào vì phải giữ xe, kẻo bị mất cắp các đồ phụ tùng. Chẳng hiểu an ninh của tỉnh đâu mà làm mất mặt bầu cua như vậy? Lẽ dĩ nhiên nơi nào có thắng cảnh là phải mua vé, chứ không tự do vào xem như trước. Tuy nhiên, các nơi đến xem đều sạch sẽ hơn là tự do vào xem như trước. Tôi muốn ngủ đây một đêm để sáng hôm sau chụp hình các thắng cảnh, nhưng tài xế khuyên không nên, vì tình trạng an ninh không biết ra sao.

Ngay trước khu du lịch có một chợ bán dù thứ và đặc biệt là hải sản. Chợ chiều nhưng vẫn thấy khá tấp nập. Điều này chứng tỏ dân có có cuộc sống khá vững vàng. Chúng tôi vượt qua chợ và qua chùa Hang. Một chùa cũng nằm trong núi và nổi tiếng.
 
Chợ chiều

Ông bà và hai cháu ra biển ngắm cảnh đẹp nhất của miền Nam.
 

 Hòn Phụ Tử trước năm 2006
(nhiếp ảnh Trần Lam )


Ngoài bờ biển ta nhận thấy ngay hòn Phu Tử. Trước kia, hòn này có hai ngọn cao gần như nhau và được gọi là hòn Chồng. Chồng này có nghĩa là đá chồng lên nhau. Nhưng sau đó có người nghĩ chồng là vợ chồng và có tới hai ngọn nên đổi tên là “vợ chồng” hay hòn “Phu Thê”. Mới đây, người ta lại đo đạc kỹ lưỡng và thấy một hòn cao 33.6m và hòn kia cao gần 30m nên lại đổi tên hòn cao là hòn cha, hòn thấp hòn con hay hòn “Phụ Tử”. Chiều ngày 9/8/2006 hòn phụ bị rơi xuống biển mất một đoạn khoảng 1000 tấn, nên hai hòn không cao bằng nhau nữa. Dù là vợ chồng hay cha con đi nữa, sự ra đi của một hòn cũng làm hòn kia bị lẻ loi. Sự kiện này kể ra cũng đáng ngậm ngùi.

Tại đây, có thuyền chở du khách ra biển để đến gần các đảo và hòn Phụ Tử. Các thuyền  này thường là các thuyền đánh cá đươc biến cải để đi quanh bờ, nên chẳng được tối tân lắm. Chúng tôi không định ngủ đêm, nên không có thì giờ để tháp tùng theo đoàn du lịch kiểu này.