Năm con ngựa tới, chẳng biết tốt hay xấu cho gia đình
tôi. Nhưng hiển nhiên ba ngày tết thì vui đáo để. Đây là lần đầu tiên sang định
cư bên Mỹ, tôi lấy ngày phép đúng mồng một tết. Mấy chục năm qua, nhà tôi ở khu
toàn là gốc người khác Việt Nam, nên nghỉ tết cũng chẳng biết làm gì. Năm nay
nhà dọn về khu Anaheim gần cộng đồng Việt
Nam và nhất là gần các cựu học sinh của tôi.
Chiều mồng một tết, điện thoại reo vang, bà xã bốc điện
thoại:
- ALô!
Đầu dây bên kia nói gì không biết.
Bà xã trả lời:
- Happy new year bà. Chúc bà và các cháu một năm như
ý!
....
- Đừng đùa nhe bà! Lo mà nuôi đẻ đi. Bây ở ở Colorado
chắc lạnh lắm!
....
Giọng Điệp đột nhiên khẩn trương, hào hứng!
- Thật sao? Bà đang ở đâu? Đừng đùa nhe!
....
- Tôi sẽ chờ bà.
Điệp gác điện thoại, vào phòng tôi nói:
- Ông nội à! Phạm Thị Pha và các con cùng cháu sắp lại
đây chúc tết ông đó.
Pha là con gái ông chủ tiệm thuốc tây Mỹ Lộc, hiện
đang định cư tại Denver- Colorado. Em là cựu học sinh lớp 12 ban B (toán) của
tôi năm 1973-1974.
Tôi nói:
- Hôm trước, Pha nói cô ta không sang đây mà?
- Hôm nay, Pha nói Pha đang ở gần đây vài phút nữa tới
nơi.
- Ồ vậy vui quá!
Điệp nói:
- Để em chiên ít chả giò mời khách.
Tôi đang loay hoay trả lời điện thoại chúc tết của
thân nhân và các học sinh thì bên ngoài có tiếng cháu Lili và Alisa vang lên:
- Ông ơi! Mấy người ấy tới.
- Grandpa! Some body's coming!
Vài phút sau, khi chấm dứt các đối thoại chúc xuân,
tôi ra phòng khách thì đầy phòng nam, nữ cùng nhi đồng. Tiếng chúc tết ỉnh ỏi.
Tôi đáp lại nhưng chưa nhìn ra hết mọi người.
Phải vài giây trôi qua, tôi mới thấy hết.
Pha chạy lại hug tôi và chúc tết.
Trên sofa tôi thấy hai cô con gái Pha là Thanh và Thảo,
cùng hai vị hôn phu và hai cháu bé, cháu ngoại của Pha. Năm 2010, Pha gả cô con
gái Thảo, mời chúng tôi lên Denver, nên tôi biết tất cả hai cặp này. Dịp này vợ
chồng Lộc Tiệp cũng đến đó dự lễ thành hôn ấy. Thảo vốn theo đạo mẹ là Phật
Giáo, nhưng hôn thê cô lại theo công giáo, nên hai bên quyết định không đến
chùa mà cũng không đi nhà thờ. Tốt nhất là tìm một MC vừa đảm nhận điều kiển buổi
lễ và luôn cả nghi lễ với các vị linh thiêng của con người mà người ấy không phải
là sư, cũng không phải là cha. Ai bây giờ? Ông thầy dạy toán cô năm lớp 12 năm
1973: ông Hiệp.
Thanh và Thảo-qua màn
Tôi nhớ rõ, hôm đám cưới, buổi lễ tổ chức ngoài trời,
trên sân sau nhà Pha. Tôi cho sắp ghế hai bên một lối đi. Một bên là của đàng
trai, một bên của đàng gái.
Hình đám cưới
Sau khi giới thiệu quan khách và gia đình hai bên. Tôi
mời cô dâu đến bên phải cạnh tôi, chú rể đến đứng bên kia.
Tay trái tôi nắm tay cô dâu, tay phải nắm tay chú rể.
Ngửa mặt lên trời, tôi trang nghiêm nói:
- Thưa tất cả các vị linh thiêng trong trời đất. Hôm
nay,....chúng con đã tụ tập nơi đây để làm lễ hôn phối cho cặp.... Chúng con
xin các vị chứng giám cho cuộc hôn nhân này.
Ngừng một chút tôi quay sang chú rể hỏi:
- Trước các vị thần linh, con có yêu thương đùm bọc vị
hôn thê của con suốt đời không?
Chú rể gật đầu:
- Dạ có.
Tôi quay sang cô dâu:
- Trước các vị thần linh, con có yêu thương đùm bọc vị
hôn phu của con suốt đời không?
Cô dâu cúi đầu e lệ:
- Dạ có.
Tôi tiếp:
- Bây giờ hai con cầm tay nhau và trao nhau một nụ
hôn. Phần trang nghiêm nhất của buổi lễ đã qua, ta có thể vui vẻ rối.
Vì lý do ấy, tôi với đám con của Pha đã có mối liên hệ
thân mật lâu rồi.
Điệp mang chả giò ra mời khách.
Một giờ sau, con và cháu Pha ra về, còn Pha ở lại
chơi với vợ chồng tôi.
Tôi nói:
- Bây giờ, mình lo ăn tối rồi đi chơi. Thầy định đi chúc tết bà cụ má Tiệp, rồi nếu em muốn thầy đưa em đi
thăm cô Lan. Em có học cô Lan chứ?
- Vậy tốt quá! Có Thầy, em học cô Lan về môn gì không
nhớ lúc học lớp 7 hay 8 gì đó. Minh ăn
cái gì sơ sơ thôi thầy.
Tiệp tên thật là Đỗ Thị Tiệp, cựu học sinh 12A, năm
1974-1975. Nhưng học chưa xong thì 30 tháng 4 tới. Cũng kể từ ngày ấy, tôi bị kết
tội sĩ quan tình báo CIA, nên không được phép dạy học hay nói cách khác là mất
dạy và đi học tập cải tạo.
Tiệp, sau 75, lấy Đào Văn Lộc em của Đào Hữu Ngạn- bạn
dạy học của tôi.
Đang nói chuyện thì điện thoại lại vang, Điệp lại bốc
điện thoại. Tôi lại nghe chúc tết, rồi thấy Điệp đưa cho tôi, trong khi quay
sang Pha nói:
- Học trò chúc Thầy người ta.
Tôi cầm điện thoại nghe và nhận ra đó là Trần Thị Hường,
con chủ trại ghe ngoài đầu kinh. Hường là vợ của Đào Ngọc Lơi- anh của Đào Văn
Lộc- cũng là cựu học sinh của tôi.
Chúc tết xong, tôi trao lại cho Điệp để hai người tâm
tình, trong khi tôi lo dọn xe để chở thêm Pha. Tôi đi làm bằng xe lửa. Khi xuống
ga ở phi trường Burbank, tôi đi đến hãng bằng xe đạp, nên trên xe tôi có chiếc
xe đạp choán hết các băng sau. Vì lý do ấy, người ta cứ tưởng tôi đi bán xe đạp
dạo.
Bước vào nhà, nghe Điệp nói: "Để tôi ông Thầy của
bà đã nhe."
Điệp quay sang tôi nói:
- Ông ơi! Hường hỏi nếu ông đi lên cô Lan, ông cho Hường
đi luôn được không?
- OK!
Điệp lại quay vào nói điện thoại:
- Ông nói được bà.
Tối hôm ấy, tôi đưa Điệp Pha và Hường đi thăm chúc tết
cô Lan. Sau đó, trả Hường về nhà.
Tôi lại đưa Điệp, Pha đến nhà Lộc -Tiệp chúc tết bà cụ,
gần nửa đêm ra về. Tôi trả Pha lại khách sạn, cách nhà tôi độ 1 mile rưỡi (2
cây số).
Sáng mồng ba tết, Tiệp đưa Chiến, Phước và Pha lại
nhà tôi.
Chiến là Hồ Thị Chiến- cưu học sinh lớp đệ tứ của tôi
năm 1967. Nhưng học đến tết Mậu Thân thì cô ta xung phong đi nữ quân nhân. Hiện
nay cô ta trọ ở một nhà gần nhà Tiệp. Còn Phước là Đào Kim Phước- em gái Đào Hữu
Ngạn. Em cùng còn là cựu học sinh 12A, niên khóa 1974-1975.
Chúng tôi xúm lại chụp ảnh, trong khi đợi Hường.
Một chặp sau, Hường xuất hiện. Nói chuyện một chặp,
thầy trò khéo nhau đi chơi.
Tôi hỏi:
- Các cô muốn đi đâu?
Người nói đi chơi đâu cũng được; kẻ thì bàn đi xem
nơi bán hoa một vài em lại bàn đi xem vườn bán cây cảnh.
Tôi nói:
- Các cô muốn đi chụp ảnh không? Tôi chụp cho các cô
mỗi người vài tấm chân dung sau này rửa ra mà treo.
Cả đám ồ lên một tiếng rồi chịu liền. Các cô là đàn
bà (không phải đàn ông đâu), nên ai nấy đều thích hình chụp đẹp để làm kỉ niệm.
Tôi tiếp:
- Vậy Thày đưa các em ra Mile Square Park chụp nhe.
Xe tôi là xe mini van 8 chỗ ngồi, nên chất cả đám lên
đó vẫn còn dư.
Mile Square Park là công viên rất rộng, có hình vuông
mà mỗi cạnh là 1 mile, nên được đặt tên ấy. Công viên này nằm dứơi thành phố
Westminster và trên thành phố Fountain Valley. Trong công viên có nhiều cảnh đẹp
trên các ngọn đồi thoai thoải, cỏ non xanh tận chân trời. Nhưng chắc không thấy
cành lê trắng điểm một vài bông hoa. Lại có chỗ là hồ cá và nhà thủy tạ với các
cây cầu. Lẽ dĩ nhiên đây không nuôi cá vồ, cá tra như ngày xưa ta thấy ngày xưa
ở Việt Nam. Nôi đây có nước, có đồi, có cây cối xanh tương then vào các đàn
chim cò nên rất vui đẹp. Một vài đồi toàn là cây thu phong (maple) mà cuối mùa
thu, cây đổi màu xanh sang vàng, rồi cam và đỏ. Cuối cùng màu lá chuyển sang
màu đỏ thẫm. Vì vùng Nam Cali khí hậu tương đối ấm áp, nên cây đổi màu hơi trể
hơn các vùng lạnh. Mùa ấy, nhìn đồi cây có màu sắc hòa hợp xanh vàng đỏ rất đẹp.
Vì lá cây thu phong đẹp, mà rất nhiều bên
Canada, nên nước này đã lấy lá cây ấy làm biểu tượng cho lá quốc kỳ của họ. Rất
nhiều, thi sĩ, họa sĩ, nhiếp ảnh gia đã làm thơ, vẽ hay chụp rừng cây này. Bản
thân tôi cũng rất ham chụp hình cây lá ấy.
Thi sĩ Nguyễn Du đã viết trong truyện
Kiều:
Người
lên ngựa, kẻ rẽ bào.
Rừng
thu phong đã nhuộm màu quan san.
Dặm
hồng bụi cuốn chinh an.
Ngừơi
đi đã khuất mấy ngàn dâu xanh.
...
Đời Đường bên Trung Quốc
Ngày
xưa thi sĩ Đỗ Mục đã viết bài thơ Sơn Hành:
Đến công viên các cô tha hồ làm dáng để tôi chụp.
Hình các cô tại Mile Square Park.
No comments:
Post a Comment