Sau ngày ấy, tôi
không có dịp để gặp An nữa. Tôi nhớ nhung nàng vô hạn, nhưng tôi phải lo tương
lai, nên cũng đành cắn răng chịu đựng. Tôi thường nghĩ chẳng hiểu rằng nàng có
nhớ đến tôi hay không? Hay đây chỉ là con đường một chiều?
Chẳng bao lâu
ngày thi cũng tới, tất cả chúng tôi lo gói ghém quần áo, tiền nong rồi lên tỉnh
lị Phước Tuy là Bà Rịa để thi trong ba ngày. Bà Rịa cách Vũng Tàu 24 cây số.
Tất cả học sinh các huyện như: Phước Lễ, Long Điền, Vũng Tầu ...đều tụ họp nơi
này.
Tất cả nam sinh
ở xa đến được trú ngụ tại trường nam tiểu học bên kia bờ sông Dinh đối diện với
chợ Bà Rịa, còn các nữ sinh được ngụ tại trường nữ tiểu học. Tất cả bàn được
ken sát nhau thành giường ngủ. Trung tâm thi là trường trung học Châu Văn Tiếp.
Sáng ngày đầu
tiên, chúng tôi thi Việt văn, và sinh ngữ. Buổi thi chấm dứt vào giữa trưa. Khi
tôi ra khỏi lớp tôi cố sức tìm An, xem nàng ở đâu? Nhưng không thấy nàng đâu
cả. Tôi chợt thấy một đám đông, mà phần lớn là nam sinh, đang tụ tập ở gần cổng
trường. Khi bước đến gần, tôi nhận ra rằng họ đang bao quanh nàng. Tôi không
biết An còn nhớ tới tôi không? Tôi cố tình tiến qua đó để đến chợ ăn cơm trưa
và dò xét phản ứng của nàng. Tim tôi chợt quặn thắt khi thấy nàng không còn săn
đón tôi như mọi khi. Tôi thầm nghĩ: "Mình đã xây lâu đài trên mây. Nàng
đẹp như vậy thì nhiều kẻ theo đuổi, và chỉ cần một thời gian ngắn nàng sẽ quên
mình một cách dễ dàng." Tôi bất giác thở dài, cúi mặt xuống lầm lủi đi để
che cái vẻ buồn thảm trên nét mặt.
Bất thình lình
giọng nàng vang lên từ sau lưng tôi:
- Hiệp! Hiệp!
Chờ An với!
Với tiếng gọi
của An, tôi có cảm tưởng rằng bầu trời bỗng nhiên tươi sáng lên sau bao nhiêu
ngày đầy u ám. Tôi mừng rỡ, đứng lại chờ nàng. An tách đám đông tiến lại chỗ
tôi, hỏi tôi về cách làm bài, rồi chúng tôi cùng nhau đi ra chợ ăn cơm trưa.
Tham gia với chúng tôi còn một số bạn gái khác như Thanh, Nhạn, Tỵ, Mão, Két...
Các bạn gái nói:
- Thôi Hiệp đại
diện bọn này ra đặt món ăn đi.
Tôi nói:
- Vậy mấy bà mụ
nội làm ơn ra menu đi.
Các cô cười ầm
lên rồi chọn món.
An cầm cái mũ
của tôi, và cùng các bạn đến một cái bàn ngồi trước, trong khi tôi phải đi gọi
các món ăn cho mọi người.
Một phút sau cả
một đám bạn trai, bốn năm đứa, cũng lại đó. Chúng cùng kéo thêm ghế ngồi chung
với chúng tôi. An lấy cái nón lá của nàng và cái mũ của tôi, máng lên một thành
ghế, ngồi xuống ghế bên cạnh, tay choàng qua ghế kia, nên chẳng ai ngồi vào ghế
đó được. Lúc quay lại, tôi thấy đó là cái ghế duy nhất còn trống, nên tôi mừng
thầm ngồi xuống cái ghế ấy. Đấy là lần đầu tiên mà tôi ngồi cạnh nàng.
Sau bữa cơm,
chúng tôi chia tay nhau để về chỗ ở, lo ôn toán, lý hóa cho buổi ngày sau. An
cùng các bạn gái đi về trường nữ, còn bọn tôi quay về trường nam. Khi đi độ năm
sáu thước, tôi nghe giọng An gọi dật lại:
- Hiệp!
Quay lại, tôi
thấy An đang đứng một mình dưới bóng mát của một tàn cây. Tôi tới chỗ nàng, vì
An gọi mình tên tôi, nên mấy tên bạn trai mắc dịch không có cớ theo tôi. Tuy
nhiên, chúng cũng dừng bứơc đợi tôi.
Đến cạnh nàng,
tôi hỏi:
- Có việc gì vậy
An?
Nàng hạ giọng,
sợ mấy thằng cốt đột kia nghe:
- Không có gì,
mà chỉ nói cho Hiệp biết rằng mấy người bạn trai họ làm phiền An quá. An không
thích ăn cơm với họ. Chiều nay, mình ra cái quán nhỏ, gần rạp hát, mà ăn! Hiệp
chịu không?
Tôi cảm thấy
sung sướng vô cùng, nhìn đâu cũng chỉ thấy mầu hồng, vì không thể ngờ nàng lại
có một cảm tình đặc biệt dành cho tôi. Trong đời tôi, chưa bao giờ biết một
chuyện hẹn hò như vậy, nên mau mắn trả lời:
- Được chứ! Mấy
giờ?
- Độ 6 rưỡi.
Ngày mai, khi tan thi, Hiệp cũng về trường rồi hãy đi ăn nhe!
Chiều hôm đó,
sau khi ôn bài, chơi giỡn với các bạn, tôi giả vờ đi cầu, nhưng chạy vòng sân
sau, nhẩy qua hàng rào, rồi đến quán ăn chờ nàng. Cả tỉnh chỉ có một rạp hát
duy nhất ở ngã ba đi Vũng Tầu, Long Hải, nên việc đến đó rất dễ dàng.
Khi đến nơi, tôi
chưa thấy An, nên tìm một cái bàn ở cuối góc ngồi chờ nàng. Thời gian dường
trôi thật chậm chạp; bóng An vẫn chưa thấy xuất hiện làm lòng tôi bứt rứt không
yên và chỉ sợ nàng không tới như đã hẹn. Tôi cảm thấy sợ sệt thời gian và không
gian; nên không dám nhìn về phía cửa ra vào của quán ăn. Tuy nhiên, lâu lâu tôi
phải liếc về phía ấy, dù rằng lòng vẫn nhủ lòng đừng bao giờ làm như vậy.
Một lát sau, An
hiện ra ở cửa đẹp như một thiên thần trong chiếc áo dài tím, chiếc áo mà tôi
gặp nàng lần đầu tiên. Tôi chỉ cầu mong thời gian chậm lại để cho những giây
phút êm đềm đó kéo dài hơn. Lúc ăn xong, chúng tôi phải trả tiền riêng, vì cả
hai cùng nghèo không đủ tiền bao bạn.
Tối hôm đó lúc
về chỗ ngủ, các bạn vây quanh tôi hỏi:
- Ê, Hiệp! Bồ đi
ăn cơm ở đâu vậy?
Tôi bịa:
- Ăn ở nhà ông
anh họ, gần đây.
- An có đi ăn
với bồ không?
- Làm gì có.
- Tại sao tụi
tôi không thấy bồ mà cũng chẳng gặp An?
- Đâu biết!
- Lạ quá há!
Ngày hôm sau,
khi thi toán xong, tôi bất chấp ai cười, đến ngay phòng thi của An chờ. Một lúc
sau, nàng ra khỏi lớp, đến chỗ tôi đứng, rồi đưa bài cho tôi xem. Hai đứa đứng
xát nhau, và bất ngờ vai nàng chạm vào vai tôi. Tôi có cảm tưởng rằng như có
một luồng điện đang chạy khắp thân hình, làm người tôi run lên. Ngay khi ấy,
các bạn trai cũng như gái, đến bao quanh tôi để hỏi cách tôi giải toán như thế
nào. Tôi phải tốn nửa giờ để giải thích cho các bạn nghe.
Như chương trình
vạch sẵn, tôi không đi ăn cơm trưa ngay mà quay về chỗ ngủ. Chẳng hiểu sao, mấy
thằng bạn mắc dịch cũng theo tôi về đó nốt. Sau khi lau mình, thay quần áo, tôi
chạy vòng ra sau nhà cầu, định làm lại trò hôm trước.
Khi vừa nhẩy qua
hàng rào, thì có tiếng la:
- Ê! Tụi bay ơi!
Thằng Hiệp nhảy hàng rào!
Tôi cắm đầu chạy
thật lẹ, lúc đến nơi tôi đã thấy An đang ngồi chờ. Chưa kịp gọi cơm, chúng tôi
đã thấy một đống mấy tên cốt đột đã đứng ở cửa.
No comments:
Post a Comment