Thursday, September 13, 2012

Cao Nguyên Du Ký


Sau đó, chúng tôi được đưa đến thung lũng “Tình Yêu” .  Nơi này có nhiều mô hình thú vật làm con nít thích thú hơn là các người đang yêu nhau. Chỉ có vài nơi làm biểu tượng cho tình yêu thôi, còn hoàn toàn cho trẻ em chơi. Có lẽ nhà thiết kế nghĩ sâu xa hơn là sau khi yêu nhau thì họ có em bé. Nếu ai muốn cỡi ngựa thì cũng có dịch vụ làm điều này đưa khách đi quanh đồi và xuống thung lũng một vòng để nhìn cảnh thiên nhiên.

Cái hấp dẫn nơi đây đối với hai cô cháu gái tôi là chuồng khỉ. Vừa mới nhìn thấy các con khỉ nhảy nhót trong chuồng là hai cô nhào tới chọc. Nhưng lần này Alyssa đã có kinh nghiệm không dám tới sát vì sợ khỉ nắm tóc. Chán chê mê mỏi, hai cô leo lên các tượng ci măng dáng các con gấu, cọp chơi. Các tượng này chắc có gì là sắc sảo; coi được thôi.

Vài người dắt ngựa tới mời nhóm chúng tôi. Ai nấy đều e dè sợ ngựa phóng rồi ngã nên chẳng ai dám thuê. Một người chẳng sợ gì cả là người bé nhất đoàn: Alyssa.

Cô ả nói:

- Ông ơi! Cho con cỡi ngựa nhe.

Tôi hỏi Lili và bà xã:

- Bà cháu Lili dám cỡi ngựa không. Mình thuê hai con” một cho hai bà cháu, còn một cho tôi và Alyssa?

Cả hai bà cháu lắc đầu quầy quậy.

Tôi thuê một con cho hai ông cháu.

 

Alyssa và ông nội.

Cô này con gì cũng dám cữơi, kể cả cỡi ông nội

 
Tuy vậy, chúng tôi không được tự do cỡi mà có người dắt. Tôi hỏi người chủ ngựa cho tư cỡi được không thì anh đáp không được vì sợ phạm luật an toàn. Tôi đành để anh ta dắt đi loanh quanh lên đồi xuống dốc. Cô bé Alyssa thích lắm. Đối với tôi thì không thú bằng cỡi trâu.

Wednesday, September 12, 2012

Cao Nguyên Du Ký


Đến 7 giờ sáng, cô hưỡng dẫn viên đưa chúng tôi đi ăn điểm tâm. Ở đây có rất nhiều món ăn Việt, Mỹ, Hoa rất ngon và chúng tôi tự chọn, rồi tự phục vụ.

Sau đó, cả nhóm đi đến một ngọn đồi, nơi bán vé đi xe dây cáp điện đến chùa Trúc Lâm Thiền Viện. Nơi đây tương đối cao, nên chúng tôi có dịp nhìn phong cảnh khắp nơi, kể cả ngọn Lâm Biêng cao tít, mây đang phủ.
Nơi này, các cô Lily và Alis thích lắm. Tuy ở Mỹ nhưng các cô chưa đi xe loại này bao giờ. Đây là thiền viện lớn nhất Việt Nam. Cả bốn người chúng tôi ngồi trên một xe. Xe cáp chuyển động đưa chúng tôi qua một thung lũng trồng các hoa màu. Hai cô thích lắm khi thấy các người nông phu trồng tỉa, hay thu hái trái cây, trà dưới chân.

Một lúc sau, xe ngừng lại; chúng tôi theo đoàn vào thiền viện.

(Vì vô tình xóa mất một số hình, tôi mượn vài hình trên các web site để bạn đọc hình dung ngôi thiền viện này)

 


Thiền viện Trúc Lâm là nơi để tăng, ni học thiền theo Phái Trúc LâmYên Tử sáng lập từ nhà Trần. Tuệ Trung Thượng Sĩ Trần Tung là người đã đi tu sau khi giúp Hưng Đạo Vương đẩy lùi quân Nguyên. Ông giúp cho vua Trần Thánh Tông đi tu và sau này giúp vua Trần Nhân Tông. Trúc Lâm chính là biệt hiệu của vua Trần Nhân Tông. Phái thiền này do chính Trần Nhân Tông sáng lập.

Tuesday, September 11, 2012

Cao Nguyên Du Ký


Xe dừng tại bến xe chính lúc 4 giờ chiều. Tại đây chúng tôi lại đợi xe trung chuyển đem về khách sạn. Vì địa chỉ hơi lạ, làm tài xế xe người địa phương lúng túng. Nếu người tổ chức có kèm theo một bản đồ thì chắc không có vấn đề này. Anh tài xế tỏ ra bực mình làm chúng tôi ái ngại. Tôi phải gọi điện thoại cho cố hướng dẫn để cô nói chuyện trực tiếp với tài xế. Mội thời gian nữa tài xế mới tìm ra khách sạn lúc hơn 6 giờ chiều. Lý do chính là vì đường mới đổi số, số lớn lại nằm 2 đầu đường khác nhau. Khách sạn này gần chân đồi cũng không xa khách sạn Mộng Điệp, nơi tôi đem cô vợ mới cưới đến ở trong tuần trăng mật năm 1972. Trên đỉnh đồi của con đường này là khu phố nhìn xuống chợ và hồ Xuân Hương. Theo chương trình thì chúng tôi sẽ gặp một nhóm du lịch khác đi từ Saigòn ra Nha Trang rồi đến đây. Nhóm này do một nữ hướng dẫn viên quê ở Bến Tre điều kiển.

Chúng tôi, làm thủ tục nhập phòng, tắm rửa xong thì nhận được điện thoại của cô hướng dẫn viên. Cô cho tôi biết nhóm du lịch Nha Trang ở khách sạn bên cạnh, và hẹn chúng tôi đi ăn tối. Nửa giờ sau, chúng tôi gom lại với nhóm kia gồm thêm hai cặp vợ chồng trẻ, như vậy cả nhóm có 8 người già, trẻ, lớn, bé. Chúng tôi cùng đi ăn tối với nhau. Nói chung các bữa ăn đều rất khá, ngon miệng hơn là đi chơi Trung Quốc.

Đà Lạt là thủ phủ của tỉnh Lâm Đồng mà diện tích toàn tỉnh là 9.764,8 km² với dân số 1 triệu 2. Riêng Đà Lạt nằm trên một cao nguyên trung bình ở độ cao 1500 m và nay là một trong 5 thành phố cấp 1 của Việt Nam.

 

Công viên hoa
(anh web site)

Trên trời có áng mây hồng.

Ngắm trời nhớ tỉnh Lâm Đồng cao nguyên.

Tỉnh nhiều hồ thác thiên nhiên.

Đà Lạt là đất của miền mộng mơ.

Hồ Than Thở phủ sương mờ.

Thông reo đang dệt vần thơ trữ tình.

Đà Lạt nay cũng khác chúng tôi tới thời 1972 rất nhiều, phố xá chi chít làm Hồ Xuân Hương hết thơ mộng, duyên dáng như xưa. Quanh hồ làm nhiều công viên nhân tạo sạch sẽ hơn trước. Đây được gọi là thành phố của hoa, nên ngay gần hồ Xuân Hương có một công viên trồng hoa rất lớn. Ai yêu hoa thật, không biết nói thì hẳn rất thích thú khi vào đây. Tại đây, cũng còn có xe ngựa để khách có thể lên ngồi, chụp hình kỷ niệm.

Về lịch sử, Đà Lạt mới được khám phá bởi bác sĩ Alexandre Yersin, người Pháp năm 1892 sau lần thất bại năm 1891. Vì vậy hiện nay tại đây có trường trung học nổi tiếng là trường Yersin. Trước năm 1975, trường này dạy bằng tiếng Pháp.

Nói chung cả cao nguyên Tây Trung Việt chỉ thật sự thuộc Việt Nam từ thế kỷ thứ XIX. Thời Gia Long, Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức chưa kiểm soát nổi. Khi các vì vua nối tiếp Gia Long, ra lệnh cấm đạo Thiên Chúa, các ông cha đem những tín đồ vào vùng cao nguyên này để tiếp tục giảng đạo. Vì vậy trên cao nguyên có nhiều ngôi nhà thờ rất cổ.

Sáng sớm hôm sau, tôi dạy thật sớm, đi ra phố rồi leo lên khu phố đỉnh đồi để ngắm cảnh sương mù phía ngoại ô. Hình ảnh Đà Lạt lúc này thì vẫn như cảnh năm 1972 lúc tôi đưa vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật nhờ sương che mất cái quá tân kỳ mới lạ. Tuy nhiên, gần tôi hơn, nhà cửa, phố xá mới không thể che dấu nổi. Các núi đồi chung quanh ở xa xa vẫn lờ mờ trong sương sớm.

Đà Lạt còn đâu

Đà Lạt bình minh đắm dưới sương.

Hàng thông mờ ảo ở ven đường.

Cao cao, thấp thấp đồi cùng núi.

Dưới dưới, trên trên phố với phường.

Tháng tháng đem đi hình bóng cũ.

Năm năm cuốn mất chuyện tình trường.

Đi tìm hình ảnh xưa nào thấy.

Xa tít Lâm Biêng mây vẫn vương.

                                    VHKT-2009

Monday, September 10, 2012

Cao Nguyên Du Ký


Sau đó, chúng tôi quay về lại Ban Mê Thuột. Xe về đến Ban Mê Thuột thì cũng xế chiều. Dũng đưa chúng tôi đi xem vài cảnh chùa rồi về khách sạn thì vừa chập choạng tối. Theo cách đi mới tôi vạch ra chúng tôi đi từ Ban Mê Thuột về Đà Lạt chứ không phải từ Kontum về Đà Lạt. Như vậy đoạn đi này ngắn đựơc khảng 200 km.

Sáng hôm sau, Dũng đưa chúng tôi ra bến xe đi Đà Lạt lúc 8 giờ và chia tay. Tôi làm tất cả những điều đã hứa với Dũng. Xe theo quốc lộ 27 qua nhiều đèo để về Đà Lạt. Đường đi từ đây đến Đà Lạt hoàn toàn nằm trong vùng núi non nên lên đèo lại xuống đèo. Hầu như lúc nào chung quanh cũng là rừng rú, cây cối um tùm. Lâu lâu, mới thấy một vải căn nhà hay buôn người thượng du. Lắm lúc, tôi tự hỏi họ sống nơi đây bằng cách nào? Làm sao ra lợi tức? Đoạn đường này cũng như đoạn từ Sàigòn lên Ban Mê Thuột có nhiều đoạn đang sửa chữa, nên đi hơi chậm và không mấy em ái.

Tôi đi xe này là xe đò thường nên ngồi chung với rất nhiều người. Cạnh tôi là một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ học thức. Anh này ngồi nói chuyện với các người băng ghế dưới rất hào hứng. Các câu chuỵên họ nói hầu hết là chỉ trích một số cán bộ địa phương cũng như cao cấp nhất là việc hối lộ, tham nhũng tổ chức thấp kém. Tôi chỉ ngồi nghe vì chẳng biết tốt sấu mà góp lời phê bình. Tôi thấy cũng lạ vì trước thời 1980, lúc tôi còn ở Việt Nam, chẳng ai dám phê bình cán bộ. Nay người ta đả kích công khai thì thật là một chuyện khá tiến bộ.

Trưa đến xe ghé ở một đỉnh đèo có một quán ăn. Đèo này nhìn về phía đông có một làng nhỏ nằm dưới thung lũng. Phía tây là một ngọn đồi nhỏ trên đỉnh đồi là một ngôi chùa. Người lên chùa phải leo lên mệt nghỉ. Chùa không to lớn lắm, song thấp thoáng qua cây rừng với con đường đất chen với một số gộp đá làm bực thang nên nhìn có vẻ thơ mộng. Người tu ở đây chắc là một người tu rất chân chính vì nơi thâm sơn cùng cốc. Tôi có gốc là đạo Phật, tuy rằng không hẳn là một Phật tử chính chuyên vì chẳng mấy khi vào chùa, nhưng thấy nhiều chùa hiện nay bên này bên Mỹ (VN tôi không biết) gây ra với mục đích thương mại. Tôi nhớ lại các ngôi chùa miền Bắc trước 1955, hầu hết nằm ở các nơi rất u tịch, khó khăn đi tới. Đây mới đúng là triết lý của đạo.

Mọi ngừơi ăn xong, chúng tôi lại lên xe.

Chạy một đoạn xa, tôi hỏi người trung niên bên cạnh:

- Cậu làm gì mà đả kích cán bộ dữ vậy

Cậu ta trả lời:

- Cháu làm cán bộ.

Tôi hỏi tiếp:

- Hôm nay cậu đi đâu mà không đi xe chính phủ?

- Dạ cháu lấy phép về quê nhà.

- Chắc nhà cậu ở Đà Lạt?

- Dạ đúng.

- Vậy cậu làm gì? Ở đâu?

- Dạ cháu làm cho quặng bâu xít ở Đắc Nông.

Thấy cậu nói đến quặng bâu xít, tôi hỏi luôn:

- Tôi không biết các cậu làm sao để tránh chất độc của quặng không tràn ra ngoài?

- Các cháu lấy quặng rồi cho bùn quặng chảy vào một cái hồ chung quanh là đồi núi.

Friday, September 7, 2012

Cao Nguyên Du Ký

Bên này đập
 
Dũng vào mua vé tham quan, xong lái xe đưa chúng tôi vượt qua đập. Đến bên kia là vùng núi non; xe bắt đầu xuống dốc. Dốc này dài khoảng vài cây số cặp theo mạn sông. Trên đường đi chúng tôi thấy nhiều nhân công đang làm việc để tu bổ công trình. Cuối cùng thì ngừng lại trước công vào đường hầm của đập.



Cổng vào

 
 
Bên kia đập
 
Chúng tôi đi bộ, vào đường hầm dài khoảng một cây sốdẫn vào các turbine phát điện. Đường này nằm bên dưới hồ nước mà chúng tôi vừa vượt qua. Alys theo LiLy chạy tứ tung chẳng bắt ai bế bồng. Cả hai cô xem chừng cũng hứng thú xem cảnh lạ này.
 
 
Công trình thủy điện Yaly là công trình thủy điện lớn thứ 2 của Việt Nam, sau nhà máy Hòa Bình, với công suất là 720mw.
 
 
 
Chiều tà, chúng tôi chạy loanh quanh trên đất Kontum để xem cảnh sinh hoạt trên tỉnh này. Tỉnh có diện tích là trên 9.600 km², với dân số 430 ngàn người. Kontum là tỉnh giáp với hai nước khác trong bán đảo Đông Dương là Campuchia và Lào. Phía đông tỉnh giáp với Quảng Ngãi và phía bắc giáp với Quảng Nam. Tỉnh này có ngọn núi Ngọc Lĩnh ở gần ranh giới Quãng Nam, là ngọn núi cao thứ hai của Việt Nam với độ cao 2600 m.
Chúng tôi về đến Pleiku thì trời cũng vừa tối.
Sáng hôm sau, chúng đi thăm biển hồ Tơ Nưng (T’Nưng) hay còn gọi là hồ Ea Nueng. Đây là hồ nước ngọt trên miệng núi lửa đã tắt. Vì hồ lớn nên những khi có mưa tó gió lớn, sóng nổi trắng xóa nên được gọi là biển hồ. Xung quanh hồ có nhiều buôn người thiểu số sinh sống và phương tiện lưu thông là thuyền độc mộc.
   
Vì các hình chụp hồ Tơ Nưng vô tình xóa mất. Đăng lại vài hình trên mạng mytour.vn

Theo truyền thuyết của đồng bào thiểu số, thì hồ này cũng có một câu chuyện buồn. Chúng tôi xin trích bài viết trên web site của tỉnh như sau:
Ngày xưa nơi đây là buôn làng sầm uất với những dòng suối nước trong veo. Hàng ngày tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng đàn hòa vang thành những khúc nhạc rộn rã, âm vang khắp núi rừng. Thế rồi một năm nọ, trâu bò cả làng đều chết. Dân làng cho là Giàng (Yang) ghét bỏ nên cùng tộc trưởng vào rừng săn bắt nai đem về làm lễ cúng Giàng. Lễ xong, mọi người đang vui say, tin rằng Giàng sẽ phò trợ. Nào ngờ, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển mạnh làm sụp đổ cả làng xuống vực sâu, nước tràn ngập, không còn một ai sống sót. Riêng có vợ chồng Mạc Mây bận đi thăm bà con ở xa nên đã tránh được tai nạn thảm khốc. Về làng, chỉ thấy toàn biển nước mênh mông, quá bàng hoàng, khiếp sợ bèn chạy đi báo các làng lân cận về tin khủng khiếp này. Cũng từ đó, người Gia Rai nhớ thương da diết những người đã khuất vì tai nạn trên và luôn luôn xem biển hồ T'Nưng là chứng tích của một sự kiện bi thảm khó quên được.”
Hồ này chỉ cách thị xã Pleiku có 7 km, nên đi đến đó không mất nhiều thì giờ. Bây giờ trên ven hồ người ta xây một nhà nghỉ mát đẹp để mọi người có thể lên lầu nhìn hết cảnh hồ.



Thursday, September 6, 2012

Bạn đọc thông cảm

Vi phải trả lời cho các cựu học sinh Tống Phước Hiệp trên :
http://tongphuochiep-vinhlong.com/2012/09/quang-cao-kinh-thoi-trang/
nên không có thì giờ viết bài xin bạn đọc thông cảm.

Wednesday, September 5, 2012

Cao Nguyên Du Ký



Cầu 110
 
 
 
Đường vào Pleiku
 
Trước khách sạn
Đến trưa xe ngừng lại khách sạn. Phòng khách sạn trên lầu còn từng dưới là gian phòng bán đồ kỷ niệm.
 
Sau khi, nhận phòng tại khách sạn, chúng tôi đến xem đập thủy điện Yaly. Trước đây Yaly là một thác nước cao 60 m, nằm trên đất Kontum, nhưng sát ngay biên giới hai tỉnh Gia Lai và Kontum. Bây giờ người ta chặn thác nước này lại làm thành một hồ nước rất lớn và biến khu thành nhà máy thủy điện. Yaly nằm trên sông Sêsan, một con sông lớn của tỉnh Kontum dài trên 300 km. Sông này nhập với sông Serepôk trên  đất Campuchia trước khi đổ vào Cửu Long giang.
 Hồ nước của tỉnh Kontum, nhìn về đập thủy điện.
Du khách có thể mướn thuyền đi du ngoạn trên hồ
 Trước cảnh trời nước mênh mông, quanh đi quẩn lại chỉ có 4 chúng tôi thêm chú hướng dẫn viên cũng là tài xế, thấy thật cô tịch.
Vì đập chắn mất nước lại là mua khô, nên các chỗ tháo nước an toàn đều bị chặn lại nên chúng tôi không được dịp vem cảnh nước đổ hùng vĩ nữa. Xe chạy xuống vùng biên giới Gia Lai- Kontum để vào xem đập thủy điện.
 
Đập thủy điện Yaly
Kon Tum
 
Kon Tum cực bắc Tây Nguyên.
Chiều về nắng đổ nghiêng nghiêng cây rừng.
Ngọc Lĩnh cao vút mây từng.
Yaly thủy điện, lưng chừng thông reo.
                                         VHKT 2009