Monday, January 14, 2013

Vũng Tàu – nơi đầy kỉ niệm

Với cảm hứng ấy, tôi làm bài thơ:

Hạ Long, Vũng Tầu

 

Quanh co bờ biển buồn tênh.

Gió hiu hắt thổi; nắng chênh chếch sầu.

Xa khơi một cánh buồm nâu.

Mênh mông mặt nước biết đâu quê nhà?

Xin mây đừng nhuộm nắng tà.

Xin cây đừng khóc khiến ta phải buồn.

Quê nhà có nắng chiều buông?

Có mây nhuộm nắng; cây buồn khóc than?

Mong em, con được an toàn.

Anh về đem mẹ con nàng đến đây.

Để rồi nối lại những ngày

Mà mình xa cách, mà đày gian truân.

 

Bài thơ dịch sang anh Văn:

 

HA LONG STREET

 

Curvy seashore line is so gloomy

The sea breeze is blowing; sunray is melancholy.

A brown sail is at the high sea.

Over immense water surface, I can't recognize my lover's country.

Sunray please don't dye the cloud.

Trees, please don't cry, that makes me down.

At your village, the sun is setting, do you see?

Does the sunray dye clouds brown; do trees cry sorrowfully?

I wish you and our son in safety.

I will take both of you here with me.

We then continue our life,

That we had suffered separation and misery.

No comments:

Post a Comment