Tranh Luan
VI. Du kích chiến không đáng phục?
a.
Một số
bạn đọc khác trên nhiều diễn đàn. Lý luận của các người này cho đó là cách đánh
không anh hùng.
Khi nói tới du
kích chiến thì ai cũng nghĩ tới Việt Nam, vì 2 cuộc chiến mới đây từ 1946-1954
và từ 1955-1975. Tôi xin thưa rằng không phải chỉ có người nhỏ con như Việt Nam
ta mới dùng du kích chiến đâu. Du kích chiến không phải mới có, mà nó đã bắt
nguồn từ binh pháp cổ xưa.
Chu Dịch với
binh pháp, trang 16, đã viết: “Quân sự
không ngại dối trá, lừa địch giành chiến thắng…Vì tính đặc thù riêng của chiến
tranh như tính dối lừa , tính che giấu, tính đột phát, cho nên chiến tranh giữa
hai bên thường thường dùng binh một cách gian trá, tạo ra hiện.” Lục Thao[1]
cũng công nhận lừa dối kẻ địch là cần thiết cho cuộc chiến: “Che dấu mưu kế, bí mật tính toán, đắp cao
chiến luỹ, phục kích quân tinh nhuệ, lặng lẽ không tiếng động, địch không biết
chỗ ta đã phòng bị, như muốn đánh phía đông, lại đánh phía tây....”
Muốn nói về du
kích thì phải cả một quyển sách mới hết. Ở đây tôi chỉ vắn tắt các điểm chính
thôi.
Tất cả các cuộc
nổi dạy của một nhóm dân thường nhằm lật đổ một chính quyền đang kiểm soát đất
nước, dù là của ngoại bang hay một triều đại của dân tộc, đều phát nguồn từ du
kích chiến (không kể các cuộc đảo chánh của một nhóm tướng lãnh có quân đội
trong tay). Du Kích Chiến được áp dụng khi mình ít, địch nhiều; vũ khí mình yếu
mà địch thì mạnh. Một điểm nữa tôi xin nhắc bạn là du kích thường hay đánh phục
kích nhưng, nhưng phục kích chưa chắc là của du kích. Du kích là trận đánh bất
ngờ, đánh nhanh rút lẹ vì mình yếu hơn, nên trách giao chiến lâu dài, địch có
thể phản công làm mình thiệt thòi. Còn phục kích là dùng địa điểm tốt, thời
gian có lợi cho mình đánh địch bất ngờ (thiên thời, địa lợi), dù là quân số vũ
khí mình chẳng thua địch. Đây có thể là một trận địa chiến bình thường. Nhiều
khi mình mạnh nhưng bất lợi về địa thế, thời tiết mình cũng phải áp dụng du
kích chiến phá hoại địch như các đội biệt kích chẳng hạn. Chúng tôi nghĩ bạn đã
hiểu lầm chữ phục kích.
Người người lớn
con, khỏe mạnh mà dùng du kích chiến.
Cuộc chiến dành
độc lập của Mỹ cũng phát xuất từ du kích chiến.
Trong thập niên
30, phe ông Tưởng Giới Thạch mạnh, còn phe ông Mao Trạch Đông yếu, nên CS Trung
Quốc đã dùng chiến thuật du kích. Năm 1934, ông Tưởng đem 1,000,000 vây đánh
các chiến khu của CS đảng ở trung và nam Trung Quốc. Hai ông Mao Trạch Đông và
Chu Ân Lai lãnh đạo một đội ngũ khoảng 100,000 quân di tản từ các chiến khu đó
vào Vân Nam rồi ngược lên Tứ Xuyên đến Thiểm Tây, tây bắc Trung Quốc, lập lại chiến
khu. Khi đến mục tiêu họ chỉ còn 8000 binh sĩ. Đó là cuộc Vạn Lý Trường Chinh
và sau đó tiếp tục du kích chiến chống ông Tưởng.
Trong thời Nhật
chiếm đóng Trung Quốc từ năm 1937-1945, cả hai ông Tưởng Giới Thạch lẫn Mao
Trạch Đông đã áp dụng chiến thuật này chống lại cuộc ngoại xâm ấy.
Sau thế chiến
thứ hai, chính phủ Tưởng thối nát, CS lợi dụng gây uy tín và khi quân đội mạnh,
họ đã dùng chiến tranh qui ước họ đẩy họ Tưởng ra Đài Loan.
Cùng thời gian
1939-1944, Liên Xô đã áp dụng du kích chiến chống Đức Quốc Xã cho đến khi quân
đội mạnh hơn hay bằng địch họ mới dùng trận địa chiến. Các nước Nam Tư, Ba Lan,
Pháp, Tiệp, Hung, Bảo, Pháp … đều dùng chiến thuật này chống Đức, Ý cho đến khi
quân Đồng Minh và Liên Xô vào giải phóng.
Người Mỹ khi thả
biệt kích xuống mật khu VC và ngoài bắc thì các toán này đã dùng chiến thuật du
kích, chứ làm sao đánh nổi Trận Địa Chiến? Trong cuộc chiến ở Kosovo, năm 1990,
Mỹ và quân đội của Liên Hiệp Quốc đã áp dụng loại chiến tranh này. Đến năm
2001, Mỹ lại áp dụng biệt kích trong lối đánh du kích với các vũ khí nhẹ để đẩy
quân Taliban ra khỏi các nơi ẩn núp rồi dùng không quân và vũ khí tối tân tiêu
diệt. Đây là phối hợp chiến.
Bây giờ ta xem
lính Mỹ đánh du kích kiểu tân thời.
Sau biến cố
9-11, Mỹ tung quân đánh Taliban và Al-Qaida ở Afganistan. Lúc này TV chiếu các
trận đánh hàng ngày. Có một lần, nhiều nước đã tố cáo Mỹ dùng bom ngụy trang nổ
chậm, nhìn giống như là một hộp coca cola, kiến một số trẻ em nhặt về nhà chơi;
bom nổ và bị chết. Ngày hôm sau, ta thấy quay cảnh các xe tăng vượt sa mạc, hay
một đoàn xe cơ giới tiến vào thành phố. Một lần khác trên TV, chúng ta thấy
chiếu cảnh không quân Mỹ dùng bom bi, một loại bom khi đến cách mặt đất độ 20m
thì phát nổ, tung ra cả trăm trái bom nhỏ, vào một ngọn núi trọc, cao, trống
trơn, chẳng có cây cối, hay hang hốc gì cả. Rải rác trên đó có các gộp đá cao
không quá ngực. Khi các máy bay ném bom, ta thấy cả ngọn núi dài cả cây số bom
nhỏ nổ ra như pháo dây, pháo hoa. Nếu nơi ấy có một tiểu đoàn địch đang đóng
thì có lẽ chúng bị chết nhiều lắm, đàng này chẳng thấy một trên lính nào. Xem
xong tôi rủa: “Quân Mỹ ngu thật! Ném bom vào chỗ ấy thì giết được tên Taliban
nào!” Năm bảy ngày hôm sau, TV lại quay cảnh vài biệt kích Mỹ đang nằm sau một
vài gộp đá lớn như chiếc thúng cái, quan sát hành động địch quân, bằng ống
nhòm, ngày lẫn đêm. Ban ngày họ quan sát bằng ống nhòm thường; ban đêm dung ống
nhòm hồng ngoại tuyến. Nửa tháng sau nữa TV chiếu cảnh lính Mỹ đang quan quan
sát một vùng mới bị một trái bom CBU mén, và nhặt được một chiếc giày, một mẩu
áo hay cái báng súng. Phóng viên đài truyền hình nói một toán Taliban đã bị
tiêu diệt tại đây khi quả bom CBU phát nổ.
Bây giờ ta tóm
nhặt các chi tiết trên và làm một cuộc ráp nối của một trò chơi các mảnh vụn
này (puzzle). Đây là phần tôi tự suy diễn, dựa vào các hình ảnh ấy.
Mỹ biết quả núi
trọc đó là nơi không có quân Taliban đóng, và cao độ hơn rất nhiều ngọn núi
khác trong vùng, nhưng họ không chắc chắn 100 phần trăm. Với các kỹ thuật tân
kỳ: máy bay, vệ tinh gián điệp họ đã biết rõ hơn mình. Kẻ ngu chính là người
chửi vụ oanh tạc ấy và người ấy chính là tôi, tôi ngu thật. Mỹ không có các
gián điệp len lỏi vào vùng này, nên đó là một điều bất lợi cho họ. Hôm Mỹ ném
các trái bom bi, và nổ tung ra hàng trăm trái nhỏ. TV chiếu đến cảnh bom nổ như
pháo dây thì ngừng. Nhưng một điều ta không thấy là tất cả các cảnh sau đó. Một
đợt máy bay khác tái diễn cảnh này ở cao độ thấp hơn của quả núi trọc ấy. Không
phải tất cả các trái nhỏ này đều nổ vì có trái nổ liền, có trái nổ chậm, với
các khoảng thời gian khác nhau, được tung ra bốn phương, tám hướng. Đợt đầu
tiên nổ xong, thì 5 phút sau sẽ có vài trái khác nổ; 3 phút sau lại có vài chục
trái nổ…cứ như vậy nó nổ từ khi ném bom cho đến ngày hôm sau. Lẽ dĩ nhiên, quân
Taliban không dại gì đâm đầu vào chỗ chết.
Bộ chỉ huy quân
sự Mỹ tính sẵn còn 30 phút nữa, lúc gần nửa đêm hôm đó, thì bom trên đỉnh núi
sẽ hoàn toàn nổ hết. Một số biệt kích Mỹ đã ở trong tư thế sẵn sàng. Ngay lúc
ấy, một số trực thăng hay kinh khí cầu (?) (Nếu có, cái này tốt hơn trực thăng
vì không có tiếng động) đến bốc toán biệt kích. Lúc họ còn đang đảo trên vùng
trời của đỉnh núi nọ, họ còn thấy bom nổ tóe lửa bên dứơi, nhưng giờ ấn định đã
điểm nên họ cứ cho hạ cánh. Khi đó, các trái bom nổ chậm cuối cùng ở đỉnh núi
cũng vừa nổ hết. Toán biệt kích an toàn đáp xuống. Các ba lô, lều và quân
trang, súng ống của họ đều được ngụy trang như các gộp đá, hay đống đất. Họ lập
tức dương các ống viễn vọng kính dùng tia hồng ngoại để quan sát các cùng núi
đồi chung quanh. Một toán khác được ngủ, trong khi đó, lâu lâu ở lưng chừng núi
vẫn còn tiếng nổ lác đác của các trái bom. Đến gần sáng, toán quan sát đêm ngủ,
toán mới thức dùng ống nhòm thường nhưng rất tốt và rất xa quan sát tiếp. Đây
là cảnh mà TV chiếu cho chúng ta coi và chỉ cho coi một vài người lính đang
dùng ống nhòm quan sát hiện trường. Lẽ dĩ nhiên, ta không được thấy các lều, ba
lô của các biệt kích ấy.
Hơn 10 ngày sau,
một nhóm Taliban ở trong vùng thấy yên thân vì còn không thấy máy bay, bom hay
hỏa tiễn nữa nên lục đục kéo nhau ra khỏi hang của một ngọn núi cách xa chỗ của
toán biệt kích 5, 6 cây số lúc mờ sáng. Nhóm này không biết các hành động của
họ đã bị toán biệt kích phát hiện bởi ống nhòm hồng ngoại tuyến. Khi toán này
đang lặng lẽ di chuyển thì nghe có âm thanh như máy bay, bay thật là cao. Khi
vừa nghe được âm thanh máy bay thì trời đất sáng lòa, “ầm” một tiếng nổ kinh
thiên động địa cả đám ngừơi không còn một mảnh thịt dính nhau. Một nhóm biệt
kích xuống chỗ bom nổ để tìm xem có thấy dấu tích của Bin Laden không, và cuối
cùng, ta được xem một ngừơi biệt kích cầm lên một chiếc giày là như vậy. Đương
nhiên, ta cũng không được thấy cảnh nhóm biệt khi di chuyển như thế nào và từ
đâu tới.
No comments:
Post a Comment