Thursday, August 30, 2012

Cao Nguyên Du Ký


Chúng tôi về ăn trưa tại tỉnh, nghỉ ngơi độ 1 giờ thì đi hồ Lắk tại buôn Jun. Theo như điều đã viết Lắk có nghĩa là hồ ; người ta gọi hồ Lắk là lập lại chữ hồ. Tuy nhiên, người kinh khi mới vào đây cứ thấy dân địa phương chỉ vào đó gọi là lắk, nên nghĩ đó là tên riêng. Hồ này cách thành phố Ban Mê Thuột gần 60 km, có diện tích trên 6 km² và là hồ thiên nhiên lớn nhất Việt Nam. Phải nói thêm một chút là hiện nay tỉnh có số hồ nhiều nhất Việt Nam với con số trên 500 cái ; thật không hổ cho cái tên Đắk Lắk vậy. Cạnh hồ có một ngọn đồi cao khoảng 20 m. Khi nói tới nhiều hồ thì tôi lại lien tưởng tới bang nhiều hồ nhất của Mỹ. Đó là bang Minnesota. Tiểu bang này có tới khoảng 10000 hồ, được thành hình trong thời gian băng đá tràn ngập khắp bắc bán cầu. Vì lý do ấy, một đội bóng rổ lừng danh, đã lấy tên Lakers, khi mới lập ra ở đây. Đội này nay đã nhận Los Angeles làm nhà.

 



Trên đường đi, chúng tôi qua rất nhiều làng hay buôn. Tất cả nhìn khá xung túc với các ngôi nhà ngói mải đỏ, tuy là nhiều nơi rất hẻo lánh. Mừng cho dân ta.
 
Thấp thoáng qua tàn cây của một ngọn đồi bên kia hồ,chúng tôi thấy biệt thự của Bảo Đại. Xa khoảng vài chục km về hướng đông, ta thấy một ngọn núi đâm thủng mây đen. Đó là ngọn Chư Yang Sin thuộc dãy Trường Sơn, cao nhất của tỉnh 2442 m.

Biệt thự của Bảo Đại trên đỉnh đồi
 
Ngọn Chư Yang Sin
 
Xe ngừng lại sau một thời gian di chuỷển khá lâu, vì vận tốc xe không thể đi nhanh được. Chúng tôi xuống đi bộ vào buôn. Cách xây nhà vẫn còn kiểu thượng du, nhưng người dân đây ăn mặc giống như người kinh rồi. Một con đường tráng nhựa nhỏ dẫn chúng tôi đi qua buôn để tới hồ. Ngay đầu hồ có một trạm điều hành đàn voi. Tất cà voi đây phải vào cong đoàn và dược phân phối chuyến đi để tránh tình trạng tranh mối. Nhà trạm này nằm trong một cửa hàng bán đồ kỳ niệm cho du khách.
 

Tại hồ có hai dịch vụ đáng nói : đi thuyền độc mộc và cưỡi voi lội hồ. Chúng tôi quyết định đi cỡi voi vì thời gian có hạn. Cặp vợ chồng người Sàigòn thuê một con voi còn gia đình tôi thuê một con khác. Tất cả chúng tôi ra trước cửa hàng ngắm cảnh. Hôm nay gió khá mạnh làm hồ nước có sóng bạc đầu tuy là sóng không cao lắm. Trên mặt hồ thấy vài chiếc thuyền độc mộc đang bơi, và một chú voi đang chở du khách vợt hồ.

Một lúc sau, hai con voi chúng tôi thuê đi đến, trên lưng có tấm vải đỏ thắm để làm vui mắt du khách và có giá ngồi bằng kim loại để an toàn. Hai cậu nài voi ngồi vắt vẻo trên cổ mỗi cậu cầm một cậy dài có mấu sắt nhọn để điều khiển voi.

Hai chi cháu gái của tôi thích thú vô cùng khi thấy hai con vật của loài sống trên cạn lớn nhất thế giới ấy lững thững đi lại.

Nơi đây, họ làm một giàn cao khoảng trên hai thước để du khách leo lên nà qua lưng voi, chứ không bắt voi quỳ xuốn nữa.

Tất cả chúng tôi leo lên giàn. Tôi vào trước đỡ cô cháu bé bào lòng rồi giúp bà nội lên lưng voi. Cô bé này tỏ ra rất bình thương, không chút sợ hãi. Tôi lại đưa tay dìu cô lớn lên lưng voi ngồi vào lòng bà nội. Cô này lắc đầu sợ sệt, không chịu sang.

Tôi khuyến khích:

- Sang đây với ông bà! Đừng sợ!

Cô ả lắc đầu quầy quậy:

- Không con không đi đâu! Con sợ lắm!

Nhà tôi nói:

- Sang đây với bà con!

Cô ả mếu:

- Con sợ.

Thấy vậy, tôi trao cô út cho bà, nói:

- Vậy con sang lòng ông ngồi.

Nói xong, đưa tay dìu cô ả sang.

Dù lúc đầu cô lớn hơi sợ cái con vật khổng lồ này, nhưng khi voi đi một khúc thì cả hai cô hí hửng vui vô cùng. Thật thú vị khi ngồi trên lưng con vật sống trên cạn lớn nhất thế giới lắc lư qua hồ, lúc gió thổi lồng lộng, sóng vỗ dập dờn. Hai cô cười hả hê khi ông nội chỉ cho thấy con voi đang ị lúc lội giữa hồ.
 
Thuyền độc mộc.
Tuy có tên ấy nhưng thuyền không còn làm tứ một thân cây mà ra như thủa xa xưa.
Voi i..i..i
Cây điều kiển voi
 
Chợ tôi thấy buồn, cảm thấy tội nghiệp con vật phải vất vả cõng người nặng nhọc đi chơi để được bó cỏ, gói tre ăn tối. Nhưng ôi trần thế là như vậy. Chính bản thân mình cũng nai lưng làm việc mới có miếng ăn. Lúc ấy, ai tội nghiệp mình ?

No comments:

Post a Comment