Wednesday, June 20, 2012

Trung Quốc du kí 2007

Trường An hay Tây An (tt)
Khi An Lộc Sơn nổi loạn chiếm Tràng An, Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi dẫn 1000 quân cấm vệ chạy vào Tứ Xuyên. Nửa đường đám ngự lâm nổi loạn, giết chết các em trai và gái của Dương Quý Phi, sau đó định giết luôn nàng bằng vũ khí. Vua Huyền Tôn phải xin để nàng bị giết bằng cách thắt cổ. Đến đây là phần kết thúc câu chuyện của người đẹp với cuộc sống vương giả xa hoa đã làm nghiêng ngửa cung đình.

Hướng dẫn viên cho biết ăn trưa rất trễ, nên ai nấy vào các cửa hàng trong khu ăn thêm rồi lại đi xem tiếp. Mãi tới hai giờ chiều chúng tôi mới quay về khách sạn.

Trên đường đi về, xe chạy qua một ngọn đồi rộng cả cây số, cao chừng vài chục mét cờ bay phất phới, có lính bảo vệ. Chúng tôi không xuống đây.

Tôi hỏi hướng dẫn viên:

-          Đây khu là mộ Tần Thuỷ Hoàng phải không?

-          Vâng đúng vậy. Ông cũng biết cái này nữa.

Theo sự tìm hiểu của tôi thì đây chính là mộ Tần Thuỷ Hoàng, đang trong giai đoạn khai quật, chưa mở cửa cho du khách. Tuy nhiên quanh đây phố xá đã mọc lên nhan nhản, xem ra rất tấp nập. Một phần lớn của khu là các cửa hành làm tượng binh mã mà đã đem bán bên ngoài khu binh mã Lan Xa. Các tượng đây cũng như cửa hàng quốc doanh, lớn nhỏ dủ cỡ.

Cô con gái ông giáo sư Đài Bắc, tuổi khoảng 25, hay mon men lại tôi hỏi chuyện lịch sử để hiểu thêm. Tôi cũng chẳng ngần ngại giải thích cho cô. Cô này đã tốt nghiệp đại học bên Mỹ.

Xe ngừng lại một khu quốc doanh để chúng tôi ăn cơm trưa. Muốn vào nhà hàng ăn, thì đây cũng như bắc kinh, chúng tôi phải đi qua cửa hàng bách hóa. Thật là một nghệ thuật của du lịch TQ. Chung quanh phòng ăn bày la liệt các đồ kỷ niệm mà đập vào mắt của mọi người là các bức tranh đẹp của các họa sĩ địa phương. Tranh trên trường thì lớn cỡ: dài 1 m đến 4 m cao từ 70 phân tới một thước.

Trước khi đồ ăn mang lên chúng tôi xem tranh, quần áo nữ trang bày biện chung quanh.

Ăn gần xong thì một số nhân viên đến bàn chào hàng. Đó là các tranh vẽ đẹp mắt. Ai mua thì cô bán hàng trao cho một phiếu và ăn xong họ đem tranh gói ghém tử tế trao cho người mua.

Bà vợ và cô gái xinh xinh của ông giáo sư Đại Học, Đài Bắc xem một bức tranh dài 4 mét. Xem xong bà hỏi người bán:

-          Bao nhiêu?

-          200.00 đô.

Bà mặc cả:

-          Mười đồng?

Tất cả chúng tôi đều không ngờ sự mặc cả đó.

Người bán nói:

-          Dạ không.

-          Vậy 15 đô?

-          Dạ không.

-          Vậy 20 đô?

Người bán ầm ừ thì bà này nói:

-          Tôi chỉ có thể mua tranh với giá này.

Cô bán hàng trả lời:

-          Dạ được.

Chúng tôi đều giật mình với cái giá ấy! Từ 200 đến 20 thì quả không tưởng tượng nổi.

Ăn xong chúng tôi đi qua cửa hàng quốc doanh để ra về. Khi đi một đỗi thì tôi thấy co gái Đài Loan đang đứng ở một cửa hàng cùng một cô gái Tây An. Cô gái kia cũng xinh sắn dễ thương, có lẽ đây là cô gái đẹp nhất từ khi tôi đáp xuống đất TQ.

Tôi đi ngang thì cô Đài Loan nói:

-          Ông Vo; Ông làm một con dấu để đóng vào các tác phẩm của ông tốt lắm.

Tôi dừng lại hỏi ông làm dấu. Ông này nhìn cô gái Tây An. Cô ta thông dịch ông nghe. Ra bằng ông già khắc dấu không biết tiếng Anh và cô này là người thông dịch.

Ông này nói với cô thông dịch một chặp rồi cô ta quay sang hỏi tôi:

-          Ông muốn ấy muốn tên tiếng Anh của ông. Tôi sẽ dịch sang tiếng TQ cho ông ấy.

Tôi đáp:

-          Tôi không có tên tiếng Anh mà có tên tiếngViệt. Tôi muốn khắc cả hai loại chữ tiếng Việt, Hoa lên con dấu.

Cô gái nói:

-          Tôi làm sao dịch từ tiếng Việt sang Tiếng Anh giờ?

Tôi cười:

-          Tôi viết được tên tôi bằng chử Hoa.

Vừa khi ấy Jason đi qua. Anh ta hỏi:

-          Ông biết viết chữ Hoa à?

Tôi gật đầu:

-          Một chút à.

Cô gái Đài Loan dặn:

-          Khi nào xong ông cho tôi coi con dấu ông nhe.

Tôi mỉm cười gật đầu.

Jason và cô gái Đài Loan chào tôi ra xe.

Cô gái Tây An lấy bút và giấy cho tôi.

Tôi viết lên giấy “Võ Hiệp- 武俠”

Cô gái hỏi:

-          Đây là tên thật à?

Tôi gật đầu.

Cô reo lên:

-          Hay quá, tôi mới thấy lần đầu.

Tiếng reo của cô làm cô bán hang bên cạnh chạy sang hỏi bằng tiếng Hoa, nên tôi không hiểu. Cô này cũng xinh như cô trước. Tôi nghĩ từ ngày xuống đất TQ, chẳng gặp ai cho là đẹp, thế mà tại đây gặp hai người một lúc. Trong lòng tôi muốn so sánh xem gái Việt và Hoa xem ai đẹp hơn thôi chứ chẳng có ý gì khác. Tôi sợ bạn đọc không tin nên xin thề nếu nói láo thì ông trời trừng phạt chết không nhắm mắt.

Cô thông dịch đáp:

-          Mụ Hạp.

Tiếng này tôi hiểu đó chính là tên tôi.

Cô thứ hai cũng reo lên bằng tiếng Anh:

-          Thật à?

Cô thông dịch hỏi:

-          Ông có biết cung phu không?

Tôi đáp:

-          Cô coi nhe, tôi chỉ cần dung hai ngón tay là cô la chói lói. Cô dám thử không?

Cô cười đưa tay tôi. Tôi túm lấy bàn tay cô thấy mềm mại quá nên bỏ ra.

Cô hỏi:

-          Sao ông không biểu diễn xem sao?



Tôi nói:

-          Tay cô mềm quá, sợ cô đau.

-          Không! Đừng làm tôi què thôi.

Cô lại đưa tay ra. Cô thứ hai há miện đứng nhìn. Thấy cô quả quyết tôi đem 1 thế Aikido ra biểu diễn. Tôi túm tay cô với ba ngón tay trên mu bàn tay cô còn lòng bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay tôi. Hai ngón cái và trỏ của tôi duỗi thẳng ra kẹp cổ tay cô gái. Tôi chẳng dám siết mạnh lắm đưa cánh tay cô lên trời.

Cô kêu:

-          Oái!

Tôi buông tay cô ra.

Cô xoa cổ tay, nói:

-          Đau thật!

Cô thứ hay nắn cánh tay tôi nói:

-          Tay ông cứng quá. Ông làm thử tay tôi coi.

Tôi cũng dùng thế ấy một lần nữa. Cô này cũng kêu đau rồi nói:

-          Bây giờ tôi mới biết mùi kungfu.

Vừa khi đó ông già cũng khắc xong con dấu của tôi.

Tôi trả tiền cám ơn ông xong quay sang hai cô chào dã biệt. Cả hai cùng mỉm cười đáp lại. Thế là Lưu Nguyễn dã từ Tây An.

Đi ra một đỗi, tôi mới lôi cái dấu ra xem thì thấy chữ Hiệp này không giống chữ tôi đã ghi 侠.Tôi nghĩ ông già đã khắc sai. Gặp ông gs Đài Bắc thì ông đoán có lẽ là chữ Hiệp khác. May đâu Jason bước tới anh ta giảng cho chúng tôi đó là giản thể của chữ Hiêp.

Co gái Đài Bắc nói:

-          Khi nào có mực ông in cho tôi một cái, để tôi kỷ niệm.

Chiều tối, chúng tôi về tới địa điểm ăn tối cuối cùng tại Tây An. Ăn xong, Jason cầm một tờ giấy lại tôi nói:

-          Ông Vo; tôi biết ông am tường nhiều việc và một số sử TQ. Tôi nhờ ông phê điểm hướng dẫn dễ tôi gửi về công ty.

Tôi hỏi:

-          Sao không nhờ ông giáo sư Đài Bắc phê cho.

-          Tôi nhận thấy ông có cái nhìn rộng rãi và chắc ông đánh giá trung thực. 

Tôi đoán một phần nữa có lẽ là Jason sợ Đài Loan chắc không ưa TQ mấy.

Jason nói với mọi người:

-          Nơi đây có ca kịch rất hay, nếu vị nào muốn đi xem đưa tiền tôi, tôi mua vé cho. Về khách sạn thì các vị này chờ tôi. Tôi sẽ đem xa riêng đến đón. Còn ai không đi thì tùy ý muốn đi đâu thì đi.

Chỉ có 4 người mễ là đi coi kịch, múa của Tây An. Chẳng hiểu họ hiểu tiếng TQ không?

Nhóm nói tiếng Việt và Gary rủ nhau về khách sạn tắm rửa rồi đi chợ mua trái cây ăn thêm. Tôi dẫn cả đám đi long nhonh mua một số đồ rồi về in mấy copy bằng pháp minh như đã hứa. Số còn lại rủ nhau đi chơi tiếp. Trước khi về, tôi hỏi các người có nhớ đường đi không. Ai nấy nói nhớ. Để phòng ngừa tôi dặn tên khách sạn để cho thêm phần tin cẩn.

Về khách sạn tôi mang máy computer xuống văn phòng nhờ họ in hai bản copy. Tôi vào phòng chờ lâu quá mà không thấy vợ về. Đến lúc chịu không xong, tôi mở cửa xuống phố kiếm. Vừa mở cửa thì thấy bà chằng ở đó. Tôi bực mình gắt, thì bà chằng này nói là khi đi chơi mua đồ xong thì đi về. Khi ra khỏi shoping center, thì mỗi người chỉ một đường. Bà xã tôi thì nhớ hướng tôi chỉ nói phải đi về hướng ấy nhưng anh Mỹ Gary thì cho là đi hướng khác. Kết quả đi long nhong theo hướng các người cuối cùng theo hướng bà xã tôi thì về tới khách sạn.

No comments:

Post a Comment