Saturday, June 23, 2012

Trung Quốc du kí 2007

Ngày Thứ CHÍN 25/8/07

Tô Châu

Sau khi ăn sáng, ta đi xem hoa viên của phú hộ Giang Nam cùng chùa Hàn San (Hàn San Tự).

Xe chạy qua một cầu vượt kinh Đại Vận Hà, tiến ra khỏi thành phố Tô Châu. Nơi đặt chân xuống xem là một hoa viên của một thương gia triều Minh. Người phú hộ này đã giúp Chu Nguyên Chương rất nhiều trong việc đuổi quân Mông ra khỏi TQ và dựng nghiệp nhà Minh. Ông này làm ăn phát đạt xây dinh thự hoa viên. Nhưng sau đó Minh Thái Tổ bất hòa đầy ông xuống Vân Nam.

Trong khuôn viên có nhiều hồ nuôi cả ngàn con cá Koi vàng đen, bơi tung tăng, đẹp mắt. Nhiều cây bosai được uốn và chăm nom rất công phu, tỉ mỉ. Quanh đó có các nhà mát, hòn non bộ với các cục đá có hình dạng cầu kỳ, lạ lùng. Chẳng biết ông này ngày xưa bóc lột người làm hay đầu cơ tích trữ như thế nào mà giàu như vậy?
Chúng tôi đi vào một nhà mát thấy một phòng có một khung cửa tròn nhìn ra hồ cá và bên trong một thiếu nữ duyên dáng mặc quần áo cổ màu tím nhạt đang ôm đàn tỳ bà dạo nhạc.

 Các lối đi trong vườn thường quanh co qua các hòn đá, khóm hoa, rồi vải cây cầy xinh xinh bắc qua các rạch nước nối cá hồ hoa sung, sen. Trong hoa viên còn nhiều nhà nghỉ chân làm trên các ngọn đồi nhỏ.


 Lúc gần đến một nhà mát tĩnh mịch khác chúng tôi nghe tiếng đàn thánh thót vọng ra. Đến nơi, chúng tôi thấy trong một buồng tối tối, một thiếu nữ mặc áo xanh nhạt kiểu cổ đang gảy đàn tranh. Hình ảnh này nếu nhìn thấy vào đêm khuya ắt làm ta nghĩ tới bài thơ “Văn lân gia lý tranh” (nghe đàn tranh từ nhà hàng xóm) của Từ An Trinh.



Tôi còn một bản dịch theo thể luc bát.



Đêm khuya bắc đẩu ngang trời.                          

Trăng tà, dựa cửa nghĩ đời ra sao.            

Hốt nhiên đàn vọng lầu cao.                      

Biết rằng người đẹp nơi nào gảy tranh.     

Khúc chậm làm nhíu mày thanh.               

Điệu mau, mấy ngón lạnh tanh dạo đàn.   

Cửa cài, then đóng ngồi khan.                   

Thôi đành ôm ấp mộng vàng nguôi ngoai.

                                                                                                VHKT

Đường đi trong này quanh co ngoắt nghéo, nếu không để ý rất dễ bị lạc. Hai vợ chồng tôi mải ngắm cảnh, chụp hình đến lúc ngoảnh lại thấy đoàn chẳng còn ai. Chúng tôi vội vã đi ra thì gặp lại ngôi nhà có thiếu nữ đàn tỳ bà và đây chỉ cho vào chứ không cho ra. Biết mình lạc, nên chúng tôi phải đi hướng ra vườn hoa và cứ theo 1 hướng lạ thì quả tình gặp xe đang đợi. Nếu ở đây có một bản đồ chỉ lối ra và vào khác nhau thì dễ dàng cho khách du lịch.

No comments:

Post a Comment