Chương 4
Nghệ thuật chiến tranh (tt)
G- Vũ khí-Quân trang.
1. Vũ Khí.
Ngày xưa, vũ khí
chỉ là đao, kiếm, cung, thương. Nếu thiếu kiếm thì dùng côn, sự chênh lệnh
không bao nhiêu. Vì vậy nên yếu tố vũ khí không quan trọng như ngày nay. Chắc
tại lí do ấy trong các nhà quân sự thời xưa không thấy ai nhấn mạnh đến vần đề
vũ khí. Duy chỉ có Điền Tương Như cho rằng có nhiều yếu tố quyết định thắng lợi
trong chiến tranh như: thiên thời, địa lợi, mưu lược nhưng phải có vũ khí trang
bị.
Đến thế kỉ XIII,
thì loại súng công thành catapult và trebutchet xuất hiện làm sự chênh lệch
tăng lên, nhưng sự chênh lệch vẫn không đáng kể. Hơn nữa, các loại súng này vẫn
đơn giản và dễ bắt chước. Nếu một bên nào tịch thu được của địch một khẩu súng,
thì có thể họ làm ra những khẩu súng tương tự không mấy khó khăn. Một nhược
điểm của súng này là quá lớn, cồng kềnh, nặng nề, khó di chuyển, nhất là vùng
nhiều núi non, sông ngòi và sình lầy.
Khi bàn về vũ khí
ta không thể giới hạn trong lãnh vực các vật mà con người chế ra để đánh, giết
nhau mà nó con bao gồm nhiều thứ khác như con vật, thiên nhiên.
a. Con vật:
Trong các con vật
thì ngựa là một vật dùng trong chiến tranh đầu tiên ngay từ thời cổ đại. Khởi
thủy, người ta chỉ nghĩ đến cưỡi ngựa, dùng nó như một phương tiện di chuyển
thật lẹ, để đánh nơi nào thật nhanh. Sau đó, người ta dùng ngựa kéo chiến xa.
Các nước Á Rập được coi như là nơi dùng chiến xa đầu tiên. Tùy theo con mắt của
tướng mà ngựa được áp dụng vào chiến thuật như thế nào cho hữu hiệu. Đọc qua
phần lịch sử của Mông Cổ, ta thấy quân đội Mông Cổ dùng ngựa khác hẳn với các
đối thủ của họ.
Voi là con vật
phổ biến thứ hai mà các dân tộc đông nam và nam Á Châu đã sử dụng tới từ rất
lâu. Khoảng năm 330 TTL, Alexander đại đế đánh xứ Cambojia[1] đã gặp một đạo quân gồm 200 con voi và tị
nữa ông đã mất mạng vì trận này. Sau đó, ông định đánh các xứ thuộc Ấn Độ thì
nghe tin nơi đây có một đạo quân 4000 con voi, ông bèn bỏ cuộc xâm lăng ấy. Tuy
nhiên cách sử dụng voi thì mỗi nước một khác: có nước thì làm bệ và có vài
người cỡi voi với vũ khí cung, nỏ, lao; có nước thì một người cỡi và dùng voi
như vũ khí. Câu chuyện hai bà Trưng cỡi voi ra trận đánh quân Hán là một trang
sử đầu tiên của dân ta chống lại sự cai trị ngoại bang.
Con trâu cũng là
một con vật đã được dùng trong chiến trận. Câu chuyện dưới đây nói về việc lấy
trâu làm vũ khí lừng danh thời Chiến Quốc.
Năm 285 TCN, Yên liên kết với Triệu, Sở, Hàn và Ngụy, đánh Tề. Yên Chiêu Vương phong Nhạc Nghị làm nguyên soái
cầm đầu tất cả quân các nước
hợp nhất. Trong 6 tháng, liên
quân đánh chiếm của Tề 70 thành trì và cuối cùng đả bại quân Tề ở Tế Tây. Sau đó, quân Triệu, Sở, Hàn và Ngụy
bãi binh rút về chỉ còn quân của Yên dưới quyền Nhạc Nghị vẫn tiếp tục đuổi
theo quân Tề về phía Lâm Tri, kinh đô Tề. Đến lúc ấy, chỉ còn Cử Châu cùng với
Tức Mặc do tướng Ðiền Ðan chỉ huy là hai điểm cuối cùng trước khi thôn tính Tề.
Điền Đan là một
người rất bình dân, ông suốt ngày và đêm hòa mình với dân chúng và binh sĩ tại
đây. Vì điểm này, quân dân hai thành rất thương mến ông và vẫn theo ông chống
giặc. Do đó, dù thành bị vây khổn, nhưng vẫn được bình an suốt 3 năm. Không làm
gì được nên Nhạc Nghị đành rút quân khỏi Tức Mặc 9 dặm và lập đồn lũy ngăn
chặn.
Yên Chiêu Vương chết Năm 279 TCN, con là Yên Huệ Vương lên thay. Huệ Vương
từ khi còn làm thái tử thường không thích Nhạc Nghị. Điền Đan biết vậy liền cho
kế phản gián phao tin sang Yên nói Nhạc Nghi có ý làm phản nên không chịu hạ
Tức Mạc. Huệ Vương tin thật bèn cử Kỵ Kiếp làm tướng thay Nghị rồi đòi Nhạc
Nghị về Yên Kinh. Nhạc Nghị biết Yên Huệ Vương ghét mình bèn đi về hướng Tây
theo nước Triệu.
Biết Yên đã trúng
kế, Ðiền Ðơn cho người giả làm thần nửa đêm tới dinh Yên phao tin ‘ Thần linh
sẽ xuống giúp Tề tiêu diệt Yên vì tội xâm lăng.’ Việc này làm quân Yên nao núng
tinh thần. Ðiền Ðan lại còn tung tin Kỵ Kiếp sẽ tàn sát cả thành Tức Mạc khi chiếm được, làm cho dân trong thành quyết
lòng tử chiến với quân Yên. Ðiền Ðan cho một số người già cả yếu đuối sang trại
Kỵ Kiếp nói họ sẽ đầu hàng. Sau đó, Điền Đan dùng vàng bạc sang biếu cho Kỵ
Kiếp cùng các tướng dưới quyền khác, khiến quân tướng Yên không đề phòng, chỉ lo mở tiệc ăn mừng chờ ngày
Tề đầu hàng.
Khi thấy đúng
thời cơ, Điền Ðan tập trung tất cả số trâu đang có trong thành lại được hơn
ngàn con. Ông cho người làm các áo giáp đỏ vẽ thêm rồng rắn với các màu loè
loẹt. Một số khác được lệnh buộc gươm nhọn trên hai sừng còn phía sau đuôi trâu
cột vải, cỏ khô tẩm dầu chai. Ông còn chọn 5000 quân dũng cảm, khẻo mạnh mặc
hóa trang như thiên thần, tay cầm giáo mác, trường thương để chạy theo sau đàn
trâu.
Khi trời đã
khuya, và trong lúc đại quân Yên đang ngủ say sau một ngày tiệc tùng. Ðiền Ðan ra lệnh lùa bầy trâu ra khỏi thành
đốt lửa vào vải, cỏ ở đuôi trâu. Trâu bị nóng ở đuôi nên cắm đầu xông về phía
trước. Lính canh trại Yên bỗng thấy lửa cháy càng lúc càng gần, với tiếng hò
hét cùng tiếng kêu la quái dị do trâu phát ra vì nóng, hợp với chân trâu chạy
rầm rầm lại nghĩ là thiên thần xuống trừng phạt, nên cắm đầu bỏ chạy. Đàn trâu
hơn nghìn con với hai lưỡi kiếm xông vào trại Yên, cùng với năm nghìn quân cảm
tử chạy theo sau tha hồ đâm chém, trong khi ấy quân dân trong thành Tức Mạc thì
nổi chiên trống trợ oai. Kết quả Điền Đan phá tan quân Yên.
Trong thời gian
hiện đại các nước còn dùng cá voi, cá heo để chuyển vận vũ khí đánh tầu chiến,
tầu ngầm của địch. Tại Mỹ có nhiều căn cứ huấn luyện cá heo (dolphin) đem mìn
phá chiến hạm hay làm gián điệp.
Lẽ dĩ nhiên ngoài
các con vật kể trên, người ta còn có thể lợi dụng các con vật khác làm vũ khí.
Đó là tùy thuộc sáng kiến của các tướng đứng trước một hoàn cảnh nào đó.
b. Thiên nhiên:
Thiên nhiên cũng
có thể dùng làm vũ khí.
Câu chuỵên
Solomom dùng ánh sáng diệt địch quân là một trong các chuyện ấy. Thành Cát Tư
Hãn dùng nước công thành là việc thứ hai. Trong nhiều câu chuyện dùng đến gió,
như quân Mông lợi dụng gió đốt khói đánh quân Ba Lan hay quân Thanh cũng dùng
chiều gió đốt khói chống quân Tây Sơn.
Một câu chuyện
của phim hoạt họa, nhưng mang tính chất rất khoa học và hợp lý, có thể áp dụng
trong thực tế. Đó là chuyện Mulan (Hoa Mộc Lan), của hãng phim Walt Disney sản
xuất dưới đây cho ta thấy áp dụng ấy.
Câu chuyện kể lại
lúc quân Hung Nô tràn sang đánh Trung Quốc. Hoa Mộc Lan thay cha già ra
trận. Một cánh quân của Trung Quốc được lệnh án ngữ một ngọn đèo, Hoa Mộc Lan
là một binh sĩ trong cánh quân ấy. Quân Hung Nô muốn sang đánh nhanh, nên vượt
đèo trong mùa đông tuyết trắng. Đạo tiền phong của Hung Nô gặp cánh quân của
Hoa Mộc Lan. Vị tướng chỉ huy của cánh quân ra lệnh dùng hỏa pháo bắn đánh tan đạo
quân này. Ngay sau đó đại quân Hung Nô tràn tới, nhưng quân Trung Quốc chỉ còn
một hỏa pháo duy nhất, vậy cơ nguy thập phần nguy hiểm. Hoa Mộc Lan, nhanh trí
dùng cây pháo duy nhất nhắm vào một đỉnh núi, tuyết phủ trắng toát, bắn. Pháo
đúng mục tiêu làm tuyết đổ tạo thành một trận tuyết lở (avalanche), chôn vùi
tất cả đoàn lính Hung Nô.
Trong các nước có nhiều tuyết như Mỹ, Canada, Thụy Sĩ, Áo,
Nga… avalanche thường tạo ra những tai ương khủng kiếp, có khi chôn vùi cả
làng. Người ta muốn tránh các tai ương này thừơng đem các khẩu pháo bắn lên
đỉnh núi có nhiều tuyết với một loại đạn đặc biệt. Khi đã chạm đất, đạn này sẽ
phát nổ và gây ra âm thanh lớn chứ không công phá. Bây giờ họ còn dùng trực
thăng bay lên đỉnh núi mà họ sợ sẽ có avalanche, rồi thả các trái nổ xuống. Khi
các trái nổ phát nổ, âm thanh rung bởi tần số dao động sẽ tạo ra avalanche.
Nhưng đây có kiểm soát nên avalanche tương đối nhỏ và tràn xuống khi không có
người. Một năm họ làm vài lần, nên tuyết đóng không quá nhiều để có thể tạo ra
nguy hiểm.
Chuyện Thành Cát Tư Hãn nhìn sông Hoàng Hà chạy cuồn cuộn
rồi nghĩ ra cách đắp đập công thành là dùng nước phá địch. Việc làm này dễ dàng
vì quân Mông Cổ bao vây nên ở thế mạnh và kiểm soát khắp nơi.
Bây giờ mời quí vị
xem một câu chuyện giả tưởng mà cũng dùng nước chống các cuộc tấn công, dù rằng
nước rất ít. Bài này đăng trên trang Việt Học Viện hôm thứ hai, nhằm ngày 30
tháng 4, 2007.
No comments:
Post a Comment