CHƯƠNG 04
G- Vũ khí-Quân trang.
1. Vũ Khí. (TT)
c- Nhân Tạo.
Người Âu Châu
sang xâm lăng Á Châu đã xẩy ra từ thời Alexander the Great trước 330 BC. Nhưng
kể từ thế kỷ 16, thì họ chia nhau tìm thuộc địa. Ngày 27 tháng 4 năm 1521, nhà
hàng hải người Bồ Đào Nha tên Ferdinand Magellan đặt chân lên Phi Luật Tân. Kể
từ khi ấy, các nước Tây phương sang Á Đông càng ngày càng nhiều, đem theo các
vũ khí quá mức chênh lệch nên các nước Á Châu đã đã bị lép vế rõ rệt. Đầu tiên
là các nước Mã Lai, Phi Luật Tân, Ấn Độ, Nam Dương...bị họ chinh phục.
Trong thế kỷ 19,
các đế quốc Âu Châu xuất hiện khắp nơi ở Á Châu, rồi nhà Thanh một đế quốc to
lớn đã ngã quỵ trước các nứơc Đức, Nga, Anh, Pháp, Mỹ… Năm 1853-1854, các võ sĩ
đạo Phù Tang lừng danh dũng cảm, võ nghệ tuyệt luân cũng đầu hàng trước các
khẩu thần công của các chiến hạm Mississippi, Saratoga, Susquehana và Plymouth
của Đô Đốc Matthew Perry. Và chỉ cần vài trăm lính Pháp đã hạ nổi một thành trì
của Việt Nam. Mới đây, Mỹ đánh Iraq và Afganistan với các vũ khí tối tân làm
quân đội các nước này tan rã mau lẹ. Bây giờ họ chỉ còn đương đầu với nhân tâm
thôi. Nhưng câu chuyện vũ khí chiếm ưu thế tuyệt đối là 2 quả bom nguyên tử của
Mỹ ném xuống Nhật vào tháng 8, 1945.
Trong một tương
lai gần đây vũ khí nguyên tử, khinh khí sẽ trở thành chuyện bình thường. Thay
vào đó ta sẽ thấy vũ khí rất tân kì như tia sáng laser (light amplification by
simulated emission of radiation), súng bắn bằng microwave hay E bom
(Electromagnetic bom).
Xét như vậy ta
thấy rằng Vũ Khí tối tân cũng giữ một địa vị quan trọng trong sự chiến thắng.
2.Trang bị.
Trang vị cá nhân
cũng là phương tiện để chiến thắng. Ta đã thấy cuộc đấu giữa Mông Cổ với các
hiệp sĩ tây phương thì biết cái quan trọng của trang bị như thế nào. Một người
lính chiến đánh được lâu dài là nhờ vào trang bị (không nói tới cái bao tử).
Nếu hành trang mang trên người một chiến sĩ vừa vững chắc bảo vệ cho thân thể
lại nhẹ nhàng thì họ sẽ chịu đựng được lâu dài hơn.
Bây giờ ta đặt
vấn đề như sau: lấy một mẫu người trung bình nếu tất cả hành trang trên người
là 15kg thì người ấy chỉ có thể vừa di chuyển vừa chiến đấu trong 5 giờ liên
tiếp. Nếu phía địch có một người lính có
đầy đủ thể lực như người kể trên và cũng có các trang bị tương đương về phẩm
chất nhưng trọng lượng các vật dụng là 10kg, thì người này có thể chịu đựng
trong cùng hoàn cảnh đến 7 giờ liên tiếp. Vậy khi tác chiến ai chiếm ưu thế?
Vì lý do ấy,
ngày nay các nước đều nỗ lực trong việc phát huy những hợp chấp vừa nhẹ vừa
chắc để làm áo giáp, giày dép, mũ trụ. Khi phát minh ra súng cá nhân, người ta
lúc đầu chỉ nghĩ tới khẩu súng bắn mạnh, xa. Nhưng bây giờ họ phải phát triển
súng nhẹ và hữu hiệu hơn trước nhiều. Trong thế chiến thứ hai, các súng cá nhân
như Garant MI, Thompson nặng tới 4 hay 5 kg, nhưng các khẩu súng mới bây giờ
bắn nhiều phát hơn trong một phút; tầm bắn xa hơn và đặc biệt nhẹ bằng phân nửa
các súng cũ. Trong tương lai người ta sẽ để bảo vệ người, vũ khí bằng cách dùng
các chất Plastma.
H- Chọn Tướng.
Chọn người làm
tướng là một việc quan trọng cho một quốc gia.
Uý Liêu[1] là
một nhà quân sự tài ba vào cuối đời Chiến Quốc. Ông chủ trương: Muốn giành được
thắng lợi, vấn đề căn bản phải có đường lối sáng suốt trị dân, luyện quân, chọn
tướng soái ưu tú, phòng bị kiên cố ở trong quốc nội, rồi tấn công địch quân.
Khương Tử Nha Khi trả lời Chu Vũ Vương về cách tuyển tướng nói: “làm tướng nhất định: trên phải biết đạo
trời, dưới phải biết địa lí, giữa phải biết việc người.”[2]
Tôn Vũ nói: “Một là đạo, hai là thiên, ba
là địa, bốn là tướng, năm là pháp.”
Muốn chọn tướng
thì nên chọn ai?
Câu chuyện Ngô
Lạp Hư chọn tướng được chiếu trên History channel. Thời Chiến Quốc các nước
tranh giành quyền hành. Sở là nước lớn hay đánh phá Ngô. Ngô Vương Ngô Lạp Hư
muốn chống Sở, nhưng thiếu tướng tài. May đâu Tôn Vũ ở Tề đến. Lạp Hư hỏi: “Thế
nào là một tướng tài?” Tôn Vũ nói: “Tướng
thì phải: nhân, trí, tín, dũng, nghiêm.” Khi bàn về nghiêm Tôn Vũ nói lệnh
tướng đưa ra thì ba quân phải thi hành, nếu không bị hành hình. Nhưng muốn thử
tài, Lạp Hư bèn hỏi: “Đánh giặc thì đàn bà con gái làm nổi không?”. Tôn Vũ đáp:
“Dạ được.” Lạp Hư lại hỏi: “Các phi tần của trẫm đánh giặc được không?” Vũ đáp:
“Dạ được, nhưng phải luyện tập.” Lạp Hư cho chọn một tá cung phi đẹp, yêu kiều
ra cho Vũ luyện tập.
Vũ ra lệnh các
cung phi cầm kiếm xếp hàng. Khi ông ra lệnh các cô đưa kiếm lên đầu tiến tới.
Các cô cười rũ rượi chẳng nghe lời. Ông nói: “Đây là lần đầu tat ha, nhưng nếu
không nghe ta phạt rất nặng. Có thể là tử hình.” Cả Lạp Hư, lẫn cung phi cho đây
là câu chuyện đùa. Ông lại ra lệnh như trước, các cung phi lại cười. Hai cô
cười nhiều nhất chống kiếm cho khỏi ngã. Ông liền ra lệnh lôi hai cô chém đầu.
Lạp Hư cản ông không nghe. Kết quả hai cô bị chém thật. Gông lại ra lệnh cho
các cô làm và tất cả nghe nghe lệnh răm rắp.
Câu chuyện này
cho thấy cái nghiêm của một tướng.
Chu Dịch với
Binh pháp viết ở trang 15: “Tuyển chọn
tướng soái chỉ huy quân đội, phải bổ nhiệm người hiền, không thể bổ nhiệm người
thân. Bổ nhiệm người hiền thì thắng, bổ nhiệm người thân thì bại” quan điểm
này phù hợp với đường lối cải cách của Thương Ưởng nước Tần. Nhờ vào đó mà nước
Tần có nhiều tướng tài.
Một nước có
tướng tài, biết áp dụng quân kỷ duy trì sức mạnh của đạo quân, lại biết phối
hợp thiên thời, địa lợi, nhân hòa để tạo ra những mưu lược đánh địch thì nước
ấy có cơ thắng trận. Nhưng muốn, mọi người tuân theo luật pháp thì đầu tiên là
giới lãnh đạo quốc gia, và các tướng tá phải tôn trọng kỷ luật. Khi nói đến tài
giỏi thì kiếm ra được không phải dễ, nhưng muốn kiếm ra người vừa giỏi vừa có
tư cách thì càng khó hơn nhiều. Cái giỏi làm binh sĩ và các tướng dưới quyền
khâm phục. Cái tư cách làm cho mọi người kính trọng. Giữ kỷ luật là một việc để
duy trì sức mạnh của quân đội. Muốn có kỷ luật của binh sĩ thì người làm tướng
phải biết tuân thủ kỷ luật đầu tiên. Phàm làm người thì ai thấy quần áo đẹp thì
thích mặc; thấy món ngon thì thích ăn; thấy nhà đẹp muốn ở; thấy tiền nhiều
muốn chiếm, và thấy người đẹp thì hết nói… Hơn nữa, bản tính chung của con
người là thấy nặng ngọc thì ngại, bị cực khổ thì chịu không nổi, thấy vui thú
thì ham muốn. Người tránh được các thứ này, sẽ giữ được kỷ luật, không cướp của
người khác, không tham nhũng hối lộ. Có người sẽ nói muốn có người như vậy thì
chắc phải chọn người tu sĩ chính cống và chưa chắc được người như vậy. Theo
chúng tôi nên chọn ai có thể tránh các cái trên càng nhiều càng tốt. Đến như
Hưng Đạo Vương mà cũng chưa hoàn thiện huống hồ người khác.
Nếu một người
tướng làm bậy thì sĩ quan cấp dưới làm theo và binh sĩ trở thành trộm cướp. Từ
đó chính nghĩa cuộc đấu tranh không còn và phá hoại hết cuộc chiến tranh nhân
tâm. Chỉ người có tư cách mới làm được việc này.
Trong các danh
tướng, ai ai cũng là những nhân tài năng quán thế, nhưng đọc đến Ngô Khởi, Điền
Đan chúnh tôi cảm thấy các ông là mẫu người tướng lý tưởng.
Trên phương diện
quân sự Ngô Khởi là một tướng đáng làm gương cho người tướng về sau. Dù rằng
ông đã giết vợ ông người nước Tề để cầm quân đánh Tề là một điều khó tha thứ.
Đây ta chỉ xét tư cách làm tướng mà thôi. Lúc làm tướng chỉ huy mấy chục vạn
quân, ông vẫn mặc như một người lính, ăn uống chung với lính và ngủ cùng chỗ
với lính. Khi di chuyển ông đi bộ cạnh lính. Dù rằng ông giữ luật rất nghiêm
minh, nhưng tất cả binh lính thương ông vô cùng. Khi Ngụy Vũ Hầu đi thuyền với
ông tỏ ra rất thích địa thế sông Tây Hà vì có núi non bao bọc để bảo vệ đất
nước. Ông đem chuyện vua Kiệt nhà Hạ có Hoàng Hà, Thái Sơn bao bọc rồi cũng bị
mất nước vì không được lòng dân. Vua Trụ nhà Ân có các núi Thái Hằng, Trường
Sơn, Mạnh Môn và sông Đại Hà bảo vệ rồi cũng diệt vong vì không thắng nhân tâm.
Ngụy Vũ Hầu nghe vậy cho là phải. Tóm lại ông cũng công nhận dù lợi địa bao
nhiêu mà thua nhân tâm thì thua tất cả.
Còn Điền Đan là
tướng Tề chống Yên. Ông cũng ăn, ở chung với binh sĩ, hòa đồng với dân, tất cả
mọi người đều yêu mến ông. Đến khi khi Tề sắp bại, thì ông là người cứu vãn
tình thế.
Bên cạnh các yếu
tố liên quan đến sự chỉ huy, người làm tướng phải có một lòng quả cảm vô bờ,
phải có một ý chí sắt đá, để đưa ra các quyết định sang suốt và kịp thời. Chu
dịch với binh pháp” trang 15 đã viết:
“…mà nhất định phải có vị tướng soái trí
dũng song toàn, hiểu được chiến lược chiến thuật trong chiến tranh, xây dựng
một đội quân có đủ sức chiến đấu mới có thể đánh bại địch giành thắng lợi.”
Ngoài các yếu tố
cơ bản, một vị tướng có đầu óc bén nhạy, đoán trước được tâm lý đối phương cũng
giúp vị tướng dễ dàng thắng trận. Người chỉ huy có thể nghiên cứu địa thế, thời
tiết cùng tâm lý người tướng bên đối phương mà đoán ra chiến thuật của giặc.
Rồi từ đó trương kế tựu kế ta bầy thế trận cho giặc vào tròng. Chẳng hạn như
Tôn Tẫn là bạn của Bàng Quyên, nên ông biết rất nhiều tính tình của bạn mình.
Vì thế khi trở thành địch thủ ông đoán đúng những gì mà Bàng Quyên nghĩ và làm.
Chuyện Vua Solomon là một thí dụ khác về việc này.
Trong truyện Tam
Quốc Chí- có phần thực, có phần hư- ta không khỏi thán phục nhân vật Khổng
Minh. Một người có tài nhận xét tâm lý và đoán biết được ý nghĩ của đối phương.
Để rồi từ đó ông biết nếu cho quân đánh phía nào thì giặc chạy về đâu. Khi cho
quân đánh Tào Tháo, ông biết khi thua Tào Tháo sẽ chạy về vùng nào. Vì tính đa
nghi, Tào Tháo sẽ bỏ đường nhỏ, tránh nơi không nghi binh vì sợ phục binh mà sẽ
vào chỗ có nhiều nghi ngờ cờ quạt phất phới, chiêng trống inh tai. Cuối cùng Tào
Tháo bị bít đường gặp Quan Vân Trường và được tha chết.
Một người tướng
hay cả các người cầm vận mệnh quốc gia phải dùng lý trí để quyết định đánh hay
không đánh. Nhiều khi một người vì các xúc cảm nay vì tình mà quyết định sẽ đưa
trận đánh hay quốc gia vào chỗ thập phần nguy hiểm. Ta thấy Hittler một phần quyết
đánh thành phố Stalin vì gét Stalin nên cuối cùng đã thảm bại. Ta quay lại câu
chuyện Tam Quốc Chí. Ba anh em Lưu, Quan, Trương đều cuối cùng chết vì dùng tình
cảm để quyết định. Quan Vân Trường thì khinh khi Tôn Quyền, nên bị Tôn Quyền
diệt. Trương Phi thì muốn phục thù cái chết của Quan Vân Trường, nên uống rượu
đánh cấp dưới, bị cấp dưới chặt đầu. Lưu Bị thì vì cái chết hai em mà quyết tâm
đánh Ngô bất chấp lời khuyên của Khổng Minh và Triệu Tử Long, cuối cùng thất
bại và bịnh rồi chết.
Xem ra
như vậy, cà ba đều chết vì để sự quyết định không do lý trí mà bởi con tim.
Âu đó là cái gương cho người làm tướng.
Nhiều khi sự suy
đoán phản ứng đối phương cũng làm cho chính phía mình bị nguy hiểm trước, nên
đòi hỏi những binh sĩ thật can đảm. Nếu tính lầm một chút là ván cờ hoàn toàn
đổi ngược. Chuyện con ngựa gỗ thành Troy khoảng năm 1700 BC là một đơn cử. Thí
dụ nếu bên địch tò mò cho người lục lọi thì thật nguy hiểm cho các binh lính
trong con ngựa. Tuy nhiên, tôi vẫn phục mưu kế của Nguyễn Nhạc trong cuộc tấn
công thành Qui Nhơn hơn. Tôi chưa từng nghe chuyện một chủ tướng tự ngồi vào
cũi để lính đem nộp cho giặc. Ông quả là can đảm phi thường.hư vậy việc lựa
tướng là việc quan trọng của nguyên thủ quốc gia. Nước còn hay mất, thắng hay
bại là một phần do sự lựa tướng. Các câu chuyện Bạch Khởi tránh Liêm Pha và
đánh Triệu Quát; rồi Điền Đan tránh Nhạc Nghị đánh Kỵ Kiếp, đều là tránh tướng
tài mà ra vậy.
No comments:
Post a Comment