Tuesday, November 13, 2012

Du lịch miền Tây


Có hai cách đi Vĩnh Long, một là dùng đường quốc lộ 80 đi lại phà Vàm Cống qua Sa Đéc; đường đi lớn và dễ hơn; hai là đi đường 61 qua Vị Thanh và Cần Thơ. Đường thứ hai nhỏ và dài, nhưng tôi chọn để vợ và hai cháu thấy các nơi lạ hơn.
 

Xe ra khỏi thành phố, Rạch Sỏi, Gò Quao tấp nập thì vào vùng nông thôn quê mùa với đường nhỏ, chỉ vừa cho hai xe tránh nhau với thận trọng. Đó là đường liên tỉnh 932. Tuy nhiên, đường đi không tệ lắm, nên các cháu không bị mệt.

Hai bên đường là kinh rạch đầy bèo xanh; lắm chỗ không thấy mặt nước. Kinh dài nhất cặp theo con lộ là kinh Xà Nô. Đôi khi, chúng tôi thấy các chiếc tắc ráng đang cố rẽ bèo vượt qua một cách chật vật. Trước thời gian 1950, vùng này là ngoại biên rừng U Minh, nơi nổi tiếng là ổ của loài trăn khổng lồ: Hổ Mây. Nhìn các ao hồ kinh rạch đầy bèo ấy, tôi tự hỏi có bao giờ người ta thấy giữa đám bèo nổi lên đầu một con rắn to như trái dừa không? Bây giờ chắc không còn nhưng ngày trước điều này rất dê dàng xẩy ra.
Rải rác trong các đám lục bình xanh rờn ấy, ta thấy các đóa hoa mầu tím nhạt thật duyên dáng.
 
Tắc ráng
 
Đây chính là vùng thuộc tỉnh Chương Thiện thời VNCH, trước 1975, một nơi nổi tiếng với các trận đánh khốc liệt. Bên kia kinh lạch là các đồng dứa với các trái dứa tím và các ruộng lúa xanh rờn, cùng các làng mạc với hàng tre xanh che khuất các ngôi nhà lá. Thỉnh thoảng ta cũng thấy một vài ngôi nhà mái tôn tươm tất hơn kề theo lạch bèo xanh. Đăc biệt, nơi đây chúng tôi còn thấy nhiều cầu khỉ, mà hầu hết nông thôn nơi khác không còn vết tích. Điều này chứng minh rằng đời sống dân chúng nơi đây thấp kém so với nơi khác.
 


Hai bên đường chúng tôi thấy các chòi lá xập xệ bán dứa vàng óng. Chúng tôi cho xe ngừng lại một quán mua vài trái dứa giá 2000 đồng một trái. Dứa ăn ngọt và thơm vô cùng. Xưa kia, mỗi lần qua Bến Lức, Long An tôi hay mua dứa ăn, nhưng dứa Vị Thanh vượt hẳn dứa này.
 

No comments:

Post a Comment