CHƯƠNG 04 (tt)
Nghệ Thuật Chiến Tranh
III. Công
Lương:
Nã Phá Luân[1]
đã nói: “Người lính bước tới trước được
là nhờ vào bao tử.” (An army, said Napoleon, ‘marches on its stomach)[2]
và Tôn Tử cũng viết: “Lấy no đủ đón đánh
thiếu đói”[3]. Còn Việt Nam ta thì thường nói câu: “Có thực mới vực được đạo”. Như vậy miếng
ăn rất quan trọng, dù là theo tôn giáo chỉ cần có miếng ăn. Khi Việt vương Câu
Tiễn được Ngô trả về, muốn phục thù nên hỏi Phạm Lãi[4] kế sách hành động.
Phạm Lãi đáp: “Trước hết phải tích trữ
quần áo và lương thực.” Đúng như thi sĩ Vương Phạm Chi (王梵志) viết:
無衣使我寒 Vô
y sử ngã hàn
無食使我饑 Vô
thực sử ngã ky.
(Không áo, ta lạnh lắm thay.
Không
cơm, ta đói chân tay rụng rời.)
A- Đánh lương thực địch.
Công Lương là
đánh vào lương thực địch quân, làm địch quân đói tức phải thua hay không ăn tự
phải rút, đó là chiến thuật của bao thời đại. Nói rộng ra không phải chỉ nguyên
lương thực mà còn đủ cả vũ khí, quần áo hay nói khác đi là quân trang, quân
cụ…Nếu ta phát cho mỗi người lính một súng dài, một súng ngắn mả không cho đạn
thì họ làm sao mà đánh nhau với giặc. Ở xứ nóng, quần áo không quan trọng,
nhưng xứ lạnh thì đây là vấn đề tối cần thiết. Đó là bài học của Napoleon khi
đem quân đến Maskova mà tôi sẽ nói rõ hơn sau này.
Các cuộc chiến
ngày xưa hay nay vẫn thường tấn công vào đoàn tải lương, tiếp liệu. Trong Tam
Quốc Chí, Khổng Minh bao lần đã chặn lương Ngụy, khiến quân đối phương lâm vào
cảnh bi thảm. Thời Minh Thuộc, khi hoàng tử Trần Quý Khoách khởi nghĩa chống
xâm lược (1409-1413) đã sai Tướng Đặng Dung đem quân ra đóng ở Hàm Tử, nhưng
thiếu lương nên phải rút về Nghệ An. Sau này chính vua Trùng Quang (Trần Quý
Khoách) và tướng sĩ thiếu lương nên bị thua. Trong cuộc kháng chiến chống Minh,
Bình Định Vương Lê Lợi đã có lần sai Tứơng Đinh Lễ ra chặn 300 thuyền lương do
tướng Minh Trương Hùng tiếp tế cho vùng Diễu Châu. Sau đến phiên Trần Nguyên
Hãn cũng làm việc tương tự. Đó chính nhằm vào công lương.
Trong lịch sử Trung
Quốc trận đánh lừng danh liên quan đến vấn đề “Công Lương” là trận Trường Bình. Năm 262 TCN, quân Tần đánh Triệu,
vua Triệu cử danh tướng Liêm Pha
ra cứu Trường Bình, nhưng ra trận hai lần thất lợi, bèn cố thủ không ra
nữa. Tướng Tần là Vương Hạt không đánh nổi ải Trường Bình liền xin viện binh.
Vua Tần quyết định cử Bạch Khởi ra mặt trận. Đồng thời, quân Tần dùng kế li
gián phao tin rằng quân Tần chỉ sợ tướng Triệu là Triệu Quát chứ không sợ Liêm
Pha (công tâm). Vua Triệu
nghĩ thật vì thấy Liêm Pha cầm cự mãi cho là nhát, bèn sai tướng Triệu Quát ra
mặt trận. Triệu Quát cầm hơn 40 vạn quân, tự kiêu, chủ quan coi thường Vương
Hạt, không ngờ Bạch Khởi đã ra cầm quân ngoài mặt trận. Bạch Khởi cố ý cho
Triệu Quát thắng lợi một trận để coi thường quân Tần rồi sau đó cho đặt phục
binh. Khi đại quân Triệu lọt vào chỗ mai phục, quân Tần đổ ra đánh tan nát quân
Triệu. Tiếp theo sau, quân Tần lại cắt đường vận lương khiến 40 vạn quân Triệu
bị vây khốn, thiếu lương ăn. Triệu Quát liều phá vòng vây ra, nhưng bị tử trận.
Phó tướng Phùng Đình tự sát và hầu như toàn bộ 40 vạn quân Triệu đầu hàng,
nhưng rồi cũng bị Bạch Khởi giết hết. Đây là vụ thảm sát kinh khủng nhất trong
lịch sử Trung Hoa.
Trong thời Tam Quốc, Tào Tháo đánh Viên Thiệu. Nhưng khi chưa đạt mục tiêu thì hết lương. Viên Thiệu bèn tung quân đánh lại làm Tháo bị lâm vào tình trang nguy hiểm thập phần. Một quân sư của Tháo chỉ cho y biết chỗ chứa lương thực của Thiệu là Ô Sào. Tháo đem quân cảm tử tấn công Ô Sào cướp phá hết lương. Viên Thiệu thua trận
Trong thời Tam Quốc, Tào Tháo đánh Viên Thiệu. Nhưng khi chưa đạt mục tiêu thì hết lương. Viên Thiệu bèn tung quân đánh lại làm Tháo bị lâm vào tình trang nguy hiểm thập phần. Một quân sư của Tháo chỉ cho y biết chỗ chứa lương thực của Thiệu là Ô Sào. Tháo đem quân cảm tử tấn công Ô Sào cướp phá hết lương. Viên Thiệu thua trận
Để
thi hành điều này, Triệu Đà- Nam
Việt đã dùng chiến thuật “Vườn Không Nhà Chống” để ngăn quân Hán. Hơn
ngàn năm sau, quân Minh vượt sang
Lạng Sơn, Lê Lợi áp dụng chiến thuật ấy để ngăn chặn bước tiến của giặc. Nếu giặc đến thì đốt hết ruộng vừơn bỏ
nhà bỏ cửa, để giặc không thể tìm ra đồ ăn nuôi chúng. Đây chính là chiến thuật
“Tiêu Thổ Kháng Chiến” mà ta biết đến sau này.
Trong cuộc xâm lăng của Đức Quốc Xã vào
lãnh thổ Liên Xô 1942, cũng
đã bị chiến thuật ấy làm cho Đức bị khó khăn, không tìm đâu ra lương thực.
Năm 1942, sau khi thấy thất bại không chiến thắng được Anh quốc bằng hải và
không quân, Hitler quyết định xâm lăng Liên xô. Khi mới khởi sự cuộc chiến vào
tháng 7, 1942, quân Đức tiến rất nhanh với mục đích tốc chiến tốc thắng. Nhưng
người Nga đã kiên cường chống cự làm chiến thuật của Đức bị bẻ gãy. Trận chiến
kéo dài sang mùa đông năm 1943 thì sự tiếp vận của Đức không thể đáp ứng nổi
nhu cầu chiến trường. Binh si Đức không đủ lương thực súng đạn mà ngay cả quần
áo chịu lạnh cũng thiếu thốn. Đây là một nguyên nhân là quân Đức bị thua ở
Stalingrad.
Không
chỉ Tôn, Ngô hay Khổng Minh thấy cái quan trọng của tiếp liệu mà hầu như tất cả
các danh tướng khác trên thế giới đều thấy điều này. Sau cuộc đổ bộ lên bờ biển
Normandy ngày 6 tháng 6, 1944, quân đội đồng minh tiến rất nhanh làm Hitler
hoảng sợ. Nhưng mức tiến quân của đồng minh càng ngày càng chậm vì phải chờ
tiếp liệu. Đồng Minh phải chiếm các hải cảng gần Đức để dễ dàng tiếp tế lương
thực và chiến cụ. Khổ một nỗi, họ chiếm đựợc hải cảng nào cũng thấy Đức đã gài
thủy lôi không thể dùng được. Mãi đến ngày 4 tháng 9, 1944 quân Đồng Minh mới
chiếm được cảng Antwerp nằm sâu trong đất Bỉ. Hải cảng này có thể nhận tầu
100000 tấn và được coi là trái tim của Âu Châu vì từ đây huyết mạch tiếp đến
các nước đều gần. Và điều thú vị nhất là hải cảng còn nguyên vẹn, chưa bị phá
hủy hay cài thủy lôi. Hitler thấy việc này thật nguy hiểm, nên ra lệnh quân Đức
bất ngờ tổng phản công với gần 2000 xe tăng Panzer IV, loại tối tân, mạnh nhất
của thế chiến thứ hai và 2000 súng đại bác vào tháng 12 năm ấy. Với mục tiêu
chiếm lại hải cảng Antwerp cắt đứt đường tiếp liệu của Đồng Minh. Đây chính là
trận Bulge mà người miền Nam đã được xem qua phim The Batlle of Bulge trước
1970. Tôi sẽ phân tiếp vể trận đánh sau này. Tuy nhiên, trận chiến đã thất bại
để rồi quân Đức đã phải đầu hàng vài tháng sau đó.
Đến cuộc chiến dành độc lập của Việt Nam
1946-1954, Việt Minh cũng đã áp dụng chiến thuật này. Nơi naò giặc có thể đến
là cho phá hết cầu đường, Tây không có đường vận chuyển quân đội. Tất cả các
thành phố đều san bằng làm Tây không có chỗ trú quân. Năm ấy tôi còn nhỏ nhưng
nhớ rất rõ các thị xã Ninh Bình, Thanh Hóa không còn một tòa cao ốc nào tồn tại
trừ một lố kiến trúc của các seur đạo Thiên Chúa ở thị xã Thanh Hóa là nguyên
vẹn. Và chiến dịch đã mang một kết quả mong muốn.
B- Tăng lương thực của mình.
Công
lương còn mang ý nghĩa
làm cho lương thực của mình dồi dào để có thể trường kỳ kháng chiến. Vì vậy mà
Phạm Lãi đã nói “Hãy tích trữ quần áo, lương
thực”. Theo History Channel, nước Tần sở dĩ thống nhất được Trung Quốc là
một phần nhờ vào lương thực dồi dào.
Thời đó các chuyên viên kỹ thuật của Tần đã biết
dùng cây gỗ, đất đá chặn sông, đắp đập ngăn nước làm gia tăng diện tích canh
tác và đã tăng năng xuất thực phẩm cho quốc gia này. Nước Tần sau thời canh tân
của Thương Ưởng lại được một số kỹ thuật gia đào các hệ thống kinh đào, tưới
tiêu Mân Giang. Đã thế Hàn muốn phá Tần bèn cho kỹ sư Trịnh Quốc sang Tần.
Trịnh Quốc bày cho vua Tần đào một con kênh vĩ đại. Mục đích là làm cho Tần tốn
nhiều tiền của, kiệt quệ kinh tế, nhưng chẳng may, con kênh đem đến cho Tần
những mối lợi khổng lồ. Con kênh này được mang tên Trịnh Quốc. Lương thực quá
dồi dào, nên Tần cho lập một đạo quân lên tới trên 1 tiệu người. Đạo quân này
là đạo quân lớn nhất của thời Chiến Quốc, rồi đánh đâu thắng đó diệt Triệu, Hgụy, Hàn, Yên. Cuối cùng đánh bại Sở ở
phương Nam và Tề ở phương đông thì tự nguyện đầu phục, và thống nhất Trung
Quốc.
[1] Tên Pháp là Napoléon
Bonaparte (1769 –1821) là vị tướng của Cách mạng Pháp và là
người cai trị nước Pháp với tư cách là Đệ nhất Tổng tài (Premier
Consul) của Cộng hòa Pháp từ 11 tháng 11 năm 1799 đến 18 tháng 5 năm 1804. Sau đó, ông làm Hoàng đế Pháp (Empereur des Français) và vua Ý với tên Napoléon I năm 1804
đến năm 1815. Ông được biết đến như một trong những
nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất thế giới; đánh đến Nga, Ai Cập và sang Anh quốc.
[2] Trang 17- Genghis Khan & the Mongol
Conquests 1190-1400.
[3] Trích từ Chu Dịch với binh pháp, trang
11.
[4] Phạm
Lãi tự là Thiếu Bá, là thượng tướng quân nước Việt cuối đời Xuân Thu. Ông
nguyên là người Tam Hộ, đất Uyển, nước Sở (nay là Nam Dương tỉnh Hà Nam). Sau
ông vào nước Việt phục vụ cho Việt vương Câu Tiễn
No comments:
Post a Comment