Chương 4
Nghệ thuật chiến tranh (tt)
F-Tình Báo - Gián Điệp
1. Tình Báo.
Câu mà người ta
thường nói tới khi liên quan đến một sự cạnh tranh về thương mại, kỹ nghệ, hay
một cuộc tranh tài thể thao… hoặc một cuộc chạm trán quân sự nào đó là: “Biết
người biết mình, trăm trận trăm thắng.” Ngay trong tác phẩm “Lục thao”, Khương
Thượng cũng công nhận khi quân hai bên giao chiến, muốn chiến thắng kẻ địch
giành thắng lợi, thì phải biết ta biết địch. Còn nhà chiến thuật gia lừng danh
Gia Cát Lượng (181–234) của thời Tam Quốc chủ
trương ráo riết chống tình báo, nên khi lâm chiến thì phải bí mật tránh không
cho kẻ địch biết gì về mình. Ông nói : “Kế
mưu muốn bí mật, đánh địch muốn thần tốc, chiếm nhanh như chim cắt, đánh mạnh
như nước vỡ bờ, thì binh chưa mệt mà địch tự tan, đấy là thế dùng binh vậy”
[1]
Tình Báo là một
yếu tố rất quan trọng giúp một tướng thành công trong chiến tranh.
2. Gián Điệp.
Muốn thi hành
công tác tình báo thì ta phải có gián điệp. Ngày nay, gián điệp còn hoạt động
ráo riết trong ngành kỹ nghệ, thương mãi. Các nước hay dùng gián điệp kỹ nghệ
để tìm hiểu đối phương cùng ngành đang sản xuất gì với số thu khổng lồ, kỹ
thuật ra sao, rồi từ đó họ sản xuất một món hàng tương tự mà không mất thời
gian nghiên cứu, thí nghiệm...Để chống lại điều này các hãng khi tìm ra một sản
phẩm mới và có cơ hội thu nhiều tiền, thì họ mua bằng phát minh (patent) được
quốc tế công nhận. Nếu một công ty nào làm ra sản phẩm tương tự, mà không trả
tiền bản quyền, khi bọ khám phá sẽ bị kiện và phải đền một số tiền rất lớn, có
khi khánh tận.
Nếu hai bên sắp
lâm trận, bên nào khám phá được chiến thuật, thời gian, địa điểm của đối phương
thì bên đó dễ dàng thắng hơn. Một câu chuyện gián điệp mà có lẽ chúng ta ai
cũng nhớ đó là câu chuyện Hoàng Cái, Bàng Thống trong trận Xích Bích và Chu Du
gạt gián điệp của Tào Tháo.
Trong lịch sử VN ta thấy ít khi đưa ra một
việc tình báo gián điệp nào lý thú đáng kể. Đến thời kháng Minh thì có một câu
chuyện khá hay. Đó là chuyện trận Tụy Động. Khi tướng Lý Triện của Bình Định
Vương Lê Lợi vì bị phục binh của Vương Thông thua chạy về giữ vùng Thanh Trì
rồi xin viện binh. Hai tướng của ta là Đinh Lễ và Nguyễn Xí lập tức đem viện
binh tới. May mắn thay, ta bắt được do thám địch và biết âm mưu chúng muốn đánh
úp ta khi có tiếng súng làm ám hiệu. Trương kế, tựu kế ta phục binh rồi bắn tín
hiệu. Giặc thấy đúng ám hiệu nên xông vào ngay chỗ phục binh lúc mưa tầm tã,
nên bị tiêu diệt. Tâm lý bình thường của người ta là khi vào một nơi nguy hiểm
hay hoang mang, hoảng hốt, sợ sệt khi một việc bất thình lình xẩy ra không theo
sự tiên đoán. Chính sự hoảng hốt làm quân giặc không phối hợp chỉ huy được, ai
nấy đều cố chen lấn, tìm đường sống. Sự chiến thắng này nhờ vào tình báo, thiên
thời và địa lợi vậy. Thật ra trận đánh này xảy ra vào tháng 11 âm lịch, mùa mưa
đã hết, nhưng khi trận đánh xẩy ra thì trời mưa tầm tã thì đó là trời giúp. Vì
mưa lớn nước sông Đáy lên cao và chảy mạnh hơn nên địch quân mới bị chết nhiều.
Nhiều người cho
rằng số lính chết là phóng đại. Cũng có thể như vậy, nhưng cũng có thể con số
thương vong rất lớn. Chúng ta lúc đó chưa ai sinh ra đời, nên chẳng ai dám
khẳng định điều này đúng hay sai. Nhưng có nhiều dẫn chứng để cho mọi người
thấy rằng sự hoảng hốt lắm khi đưa đến một kết quả thảm khốc. Thời xưa 90 vạn
quân của Phụ Kiên tan tành cũng vì hoảng hốt. Gần đây hơn là câu chuyện trận
đánh sáu ngày tại Sinai cũng vậy. Vì nguyên soái Ai Cập Abdel Hakim Amer ra
lệnh rút lui, không chuẩn bị nên quân đội chỉ lo chạy, nên thua trận thảm khốc
hàng ngàn xe tăng và cơ giới bị tiêu hủy.
Tình báo gián
điệp là mắt và tai của chiến tranh hay một cuộc ganh đua nào đó. Nhờ đó mà
người tướng chỉ huy biết được tình hình địch quân, rồi lập ra mưu kế, chiến
thuật phá địch.
Thời đại ngày
nay, ta thấy các nước đều có những cơ quan gián điệp được xếp vào vị trí quan
trọng nhất của quốc gia: Mỹ có CIA; Nga có KGB, Anh có Scottland Yard; Pháp nổi
danh với Deuxième Burau, và miền nam VN có Phòng Nhì (vì từ quân đội Pháp
ra)…Những nhân viên gián điệp thường được huấn luyện một cách rất tỉ mỉ và
nhiều khi họ khai thác tài liệu từ một người mà người đó cũng không biết mình
đang làm một công việc về tình báo.
Trong thời gian
kháng chiến chống Pháp và cuộc chiến 1954-1975, miền Bắc áp dụng một phương
pháp tình báo có thể gọi là nhân dân tình báo. Trong loại tình báo này mọi
người, kể cả đàn bà, con nít, ông bà già đều có thể báo cho nhà cầm quyền tất
cả những gì khả nghi giúp cho họ có lợi và địch có hại. Loại này rất hữu hiệu
khi nhân dân muốn giúp đỡ quân đội và như vậy phải thắng ở nhân tâm trước. Tuy
nhiên, nó cũng tạo ra một tâm lý bất yên của nhân dân vì sợ bị báo cáo sai khi
có một sự thù hằn cá nhân. Lúc đó, nhà phân tích tình báo nếu không có sự phán
đoán chính xác có thể gây ra các tội ác không thể tha thứ được.
Sau đây là một
vài thí dụ về loại tình báo này: Một đứa bé đi chăn trâu khi thấy khả nghi sự
xuất hiện của địch quân nó sẽ quăng nón đi dù là trời mưa tầm tã hay nắng như
thiêu. Một nông dân đi cày gặp địch, họ rất vui vẻ giúp đỡ địch, nhưng trong
lúc trên đường về nhà họ cởi áo ra, để mình trần đi về nhà dù lúc ấy rét căm
căm. Khi thấy đúng ám hiệu nhà phân tích tình báo sẽ có biện pháp thích nghi.
Gián điệp người
chưa đủ, mà còn phải dùng cả thú vật.
Ngày nay, người
ta còn nghĩ tới cá, chim, chó…rồi đến phiên sử dụng kỹ thuật từ máy bay cánh
quạt đến máy bay phản lực. Cuối cùng đua nhau phóng vệ tinh gián điệp mục đích
để có lợi thế trong cuộc chiến. Nói tới gián điệp bằng kỹ thuật thì ai cũng nhớ
tới câu chuyện chiếc máy bay gián điệp U-2 do phi công Francis Gary Powers của
Mỹ bị Liên Xô bắn rơi năm 1960. Sau khi,
sự việc này xẩy ra, Mỹ lại phải xét lại vấn đề, rồi nhóm kỹ sư và khoa học gia
Skunk Works của hãng Lockheed đã design chiếc máy bay bất hủ: RS71 Blackbird
bay nhanh hơn 3 lần vận tốc âm thanh và
bay cao đến 40 km. Đến năm 1962, cũng nhờ loại máy bay U-2 mà Mỹ khám
phá ra Liên Xô đã trang bị hỏa tiễn tấn công cho Cuba và cả thế giới run sợ vì
thế chiến thứ 3 có mòi xuất hiện. Còn bây giờ thì các vệ tinh nhân tạo đảm nhận
các công việc này. Tuy nhiên, vệ tinh nhân tạo làm các công việc tìm hiểu địch
quân trong một phạm vi lớn và thường xuyên, nhưng việc này rất tốn kém. Nhiều
khi người ta muốn tìm hiểu địch quân trong ngay sắp tác chiến và phạm vi nhỏ,
ít tốn kém thì phi cơ vẫn tốt hơn. Để giảm bớt nguy hiểm cho nhân mạng, các kỹ
sư, khoa học gia lại phát triển loại máy bay không người lái UAV (Unmanned
Aircraft Vehicle). Mỹ là quốc gia đầu tiên phát triển loại máy bay này. Loại
này nhỏ bay thấp, và nhiều khi có trang bị vũ khí để tiêu diệt các mục tiêu di
động. Vài loại nổi tiếng hiện nay là Predator do công ty General Atomics
Aeronautical Systems phát triển và sản xuất. Ngoài ra còn nhiều chiếc khác như
Raven, Shadow. Chiếc Raven chỉ nặng chưa tới 2 kg dài khoảng 1 m, và được phóng
bằng tay. Theo tạp chí Aerospace America thì ngoài Mỹ các nước khác cũng đã có
một vài loại máy bay này. Chẳng hạn như Nga với Yakovlev Pchela; Trung Quốc với
Wong Long; Âu Châu với Patria; Ấn Độ với Lashya; Iran với Abadil; Do Thái Heron
và Yablon...
3. Thông tin.
Thông tin liên
lạc không những quan trong cho binh bị mà còn cho gai đình người dân bình
thường. Việc nuôi chó sủa ban đêm để phòng trộm là vậy.
Từ thời cổ đại,
các quốc gia đã dùng khói lửa để báo giặc tới; đó là các phong hỏa đài. Các đài
này được xây dựng ở các trên đỉnh núi khoảng và cách đều đặn. Khi một nơi phát
hiện thì lập tức đốt lửa, rồi các trạm kế tiếp sẽ làm theo, báo động cho các
tướng giữ biên thùy chuẩn bị chống giặc.
“Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt.
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây.”
Chinh Phụ Ngâm
Thông tin càng nhanh, chính xác tì càng có lợi cho việc
chiến tranh. Mông Cổ đã đặt ra phương pháp thông tin bằng cách thiết lập những
trạm mà chúng ta đã xem ở phần trước. Từ ngày xưa con người đã biết dùng bồ câu
đưa tin. Mục đích các phương tiện này là làm cho tin tức đến nơi nào đó thật
lẹ.
Một câu chuyện về phong hỏa đài mà người ta được nhe kể
nhiều là chuyện đời Chu. Bao Tự,
một người đẹp được Chu U Vương sủng
ái. Muốn làm nàng cười Chu U Vương đã đốt khói làm chư hầu kéo binh tới.
Khi có giặc Khuyển Nhung vào, Chu U Vương cho đốt lửa cầu cứu, nhưng chư hầu không
tới và U Vương bị giặc giết chết.
So ra cách báo bằng khói lửa thì nhanh hơn ngựa, nhưng thiếu
chính xác. Người ta chỉ biết là có giặc tới, nhưng không biết ở đâu, bao nhiêu
giặc, trang bị với vũ khí gì.
Tại mặt trận, muốn ra lệnh tiến thoái, thì các tướng dùng
cờ, khói, trống chiêng.
Ngày nay các phương tiện thông tin này đã thành quá lỗi thời
so với các dụng cụ điện tử, vừa nhanh lại vừa chính xác.
No comments:
Post a Comment