Sáng hôm đó tôi vẫn đưa cu Hi xuống lớp mẫu giáo xóm
Lưới đi học, để làm lạc hướng công an. Trường mẫu giáo ở chân Núi Nhỏ, trên
đường Đinh Tiên Hoàng, con đường tráng nhựa thứ hai ra Bãi Sau. Con đường này
chạy dọc theo chân núi còn bên kia là các đầm sen. Phía hông trường mẫu giáo,
là một vách đá dựng đứng cao trên mười thước. Một số cây rừng mọc cheo leo trên
vách. Sau lưng trường có vài cái ao bèo, bao bọc bởi nhiều bụi cây. Nếu nhàn du
ngắm cảnh thì đây là một bức tranh, nhưng thời gian này tôi không còn chút thì
giờ nào để ngắm cái đẹp thiên nhiên đó.
Đến gần trưa, tôi lại trường đón con về như thường lệ,
để chuẩn bị ra đi lúc xế chiều.
Khi đến nơi tôi không thấy con chạy ra mừng như mọi
ngày. Tôi hơi cảm thấy lạ, đi thẳng vào lớp thì chỉ thấy cô giáo đứng một mình
gói ghém học cụ.
Tôi hỏi:
- Cô giáo, cu Hi đâu cô?
Cô ngạc nhiên nhìn tôi:
- Ồ hồi nãy, tôi thấy chú lại đón cháu rồi mà!
Tôi hết hồn, giọng trở nên khẩn trương:
- Tôi đâu tới đây hồi nào?
Cô chạy ra cửa nhìn quanh, mặt mày xanh xám:
- Chết rồi! Nó đi đâu vậy cà? Tui nhớ hồi nãy chú lại
kiếm nó mà?
Tôi nóng lắm, nhưng thấy thái độ cô giáo trẻ nên nguôi
ngoai. Bề gì thì cu Hi cũng đã lạc, có cự cho lắm cũng uổng công. Vấn đề là
phải tìm con thật gấp. Tôi nghĩ tới mấy ao nước gần trường, nên lập tức đến đó.
Tôi quan sát trên bờ không thấy dấu vết trẻ con ra đó, vì nhiều nơi là đá núi,
nên không thể thấy dấu chân. Muốn chắc ăn, tôi lội xuống ao; cũng may, mấy ao
này không sâu lắm. Sau một hồi bì bõm trong mấy ao, tôi không thấy dấu hiệu của
một thảm họa, nhưng cũng vô cùng lo sợ, chán nản vì cu Hi cũng chưa thấy đâu
hết.
TÌM CON
Tôi quay lại trường, thấy cô giáo đang dựa cửa nước
mắt vòng quanh. Tôi nhận thấy cô giáo mới trên hai mươi tuổi; tôi nghĩ:
"Tuổi cô bé này còn quá trẻ, ăn chưa đủ no; lo chưa đủ tới."
Tôi hỏi:
- Hàng ngày, cu Hi có hay chơi với ai không cô?
Cô gật đầu:
- Dạ có. Một thằng lơn hơn nó chút đỉnh.
Cô biết nhà nó đâu không?
- Dạ không.
Tôi hy vọng cu Hi đi đến nhà thằng bé này chơi. Tuy
nhiên, từ trường ra Bãi Sau có nhiều hồ sâu, nếu đi bộ tìm con thì không thể
thấy nó trước giờ ấn định cho cuộc vượt biên. Tôi đi thẳng ra chợ lấy xe đạp đi
cho việc tìm con nhiều nơi được dễ dàng và nhanh chóng hơn. Từ đấy đến chợ
khoảng hai cây số. Tôi phải đi hết tốc lực để đến đó càng sớm càng tốt. Vừa đi
tôi vừa ứa nước mắt phần thương con, phần thấy số mệnh bạc bẽo vượt biên tìm tự
do không được. Âu cũng là số trời: bắt phong trần phải phong trần.
Khi ra đến chợ thấy vợ đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra
về, tôi nói:
- Em bình tĩnh nhe: cu Hi lạc rồi.
Điệp không cầm nổi sự đau đớn hốt hoảng, bật khóc:
- Thật không?
Tôi an ủi:
- Em bình tĩnh về nhà chờ anh. Anh phải lấy xe đi tìm
con.
Nàng mếu máo, lấy vé giữ xe trao cho tôi.
No comments:
Post a Comment