Tôi đi ngược ra phía phòng thông tin, lấy xe nơi giữ
xe. Tôi đạp xe hết tốc lực quay về trường học, và đi tìm tất cả các ngõ hẻm
cũng như nhìn lên núi chỗ có thể leo lên, quanh trường. Tuy nhiên tôi không
nghĩ con tôi leo lên đó vì rất mỏi chân. Tất cả cố gắng của tôi đề trở thành vô
vọng.
Bất chợt tôi nghe tiếng khóc la ở phía trường học. Tôi
vội đạp xe lại trường, thấy một người đàn bà đang bu lu bù loa khóc lóc.
Tôi hỏi:
- Chị làm gì ở đây?
- Tui tìm con tui. Nó lạc mất rồi!
- Tôi cũng đang tìm con tôi. Con chị mấy tuổi?
- Nó hơn bốn tuổi rưỡi rồi.
Tôi nghĩ: "Thằng này lớn hơn cu Hi vài tháng, vậy
có thể nó dẫn cu Hi đi đâu đó."
- Nhà chị ở gần đây không?
Bà ta chỉ tay về phía cuối đường:
- Ở cuối hẻm đó.
Tôi nghĩ: "Chị này là cư dân nơi đây, nên chị ta
biết hang cùng ngõ hẻm của vùng này. Giao chị ta và gia đình tìm quanh đây, còn
mình ra các ao hồ gần Bãi Sau tìm hai đứa trẻ."
Tôi nói:
- Vậy chị về nhà nói người nhà đi kiếm hai thằng bé ở
các hẻm, vườn tược quanh đây. Con tôi nhỏ hơn con chị một chút; nó mặc một
chiếc áo mầu mỡ gà. Tôi sẽ đi về phía Bãi Sau, tìm tụi nó ở gần mấy cái hồ. Nếu
chị thấy chúng thì cứ đem về nhà, tôi sẽ đón con tôi sau. Còn nếu tôi thấy
chúng tôi sẽ đem con chị về nhà chị. Một giờ nữa tôi sẽ quay lại nhà chị.
Chị ta gật đầu.
Chúng tôi phân công nhau đi tìm. Nhìn đồng hồ đã gần 1
giờ trưa, chỉ còn hai giờ nữa là Điệp phải khởi hành. Tôi thấy vô hy vọng.
Tôi đạp xe về phía Bãi Sau; tôi cố sức tìm xem có dấu
vết của trẻ con chơi trên bờ hồ không, nhưng chẳng thể nào tìm hết được cái bờ
hồ rộng mênh mông ấy. Hỏi thăm các cư dân thì chẳng ai để ý đến chuyện đó, hơn
nữa trên quãng đường này rất ít nhà, vì một bên là núi, một bên là hồ. Tìm kiếm
khắp nơi cho đến 2 giờ chiều, tôi chán nản đạp xe về nhà chị đó để xem họ có
tìm được hai đứa bé không.
Khi đến nơi, tôi nghe tiếng khóc um sùm của cả nhà. Họ
cũng đã thất bại.
Tuyệt vọng, tôi đạp xe về nhà, báo tin cho nhà, rồi sẽ
xuống đồn công an báo tin và nhờ họ giúp. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng mấy tin
tưởng là họ sẽ làm. Giấc mơ tự do tan biến, nhưng quan trọng hơn, tôi mất đứa
con. Tôi lại nghĩ: "Hay là có ai bắt cóc hai đứa con nít không? Họ bắt cóc
để làm gì? Thời buổi này ai có tiền đi chuộc con nít đâu, còn chính họ cũng
chẳng có cơm ăn huống hồ nuôi thêm hai đứa trẻ thơ."
Về đến Bãi Trước, tôi tự nhủ thầm: "Con mình có
ra đây chơi không?" Tôi thẳng đường đạp thêm một khúc trước khi trở về
nhà. Độ hơn nửa cây số, tôi ứa nước mắt nghĩ: "Nơi đây xa trường mà khó
đi, vì đường từ trường đến đây rất phức tạp. Hai đứa bé này phải vượt qua vài
con đường ngoắt nghéo, gập ghềnh, nhất là khúc đường Phan Bội Châu, rồi mới tới
đây được. Với tuổi này làm sao chúng ra đây? Thôi mình quay về nhà." Đường
Phân Bội Câu là khúc nhà của ngư dân Xóm Lưới nghèo nàn. Con đường này vốn dĩ
đã tàn tạ từ trước 75, nay lại càng tệ hơn vì chẳng ai tu sửa. Cả Khúc đường
dài vài trăm thước toàn là đá cục to như trái cam, tuy rằng hai bên đường đầy
rẫy những nhà tôn, nhà lá lụp sụp.
Tôi vòng xe trở lại. Ngay khi tôi đang vòng xe, tôi
thấy loáng thoáng một chiếc áo mầu mỡ gà cách tôi độ một trăm thước. Tôi linh
cảm có một việc kỳ lạ đâu đây. Ngoái đầu nhìn kỹ lại đó là một đứa bé. Tôi quay
xe một lần nữa, tôi đạp xe tới gần. Trời ơi cu Hi! Nó và thằng bạn nó bạn đang
đứng ngắm mấy con ốc, con sò ở một quán bán đồ kỷ niệm. Tôi mừng quýnh chạy lại
ôm con.
Tôi đem thằng bé trở về nhà nó, làm cả nhà khóc nhiều
hơn vì quá mừng. Họ ân cần mời tôi vào nhà để cám ơn, nhưng tôi từ chối, đem
con về chuẩn bị giấc mơ.
No comments:
Post a Comment