Bố lấy xe đạp chở vợ tôi cùng hai đứa con tôi là Hi,
Mi ra Bãi Sau từ lúc 3 giờ chiều. Sau đó ông quay về nhà cho tôi biết tin tức
và địa điểm.
Đúng 6 giờ chiều, tôi sách cái bị cùng vài cái phao
câu đến nhà Lộc.
Lộc hỏi:
- Cái hải bàn có lớn không?
- Cũng nhỏ thôi
- Anh cho tôi coi một chút được chứ?
- Được!
Tôi vạch bị cho Lộc nhìn.
Y nói:
- Hải bàn coi ngộ quá há!
Sau đó, hai đứa tôi lững thững đi bộ ra Bãi Sau, và
vượt qua đồn công an dễ dàng vì không có đàn bà con nít. Thời gian này Bãi Sau
còn rất thưa thớt với một số quán nhỏ xây dựng trước thời 75 để lại. Lúc xây
nhà không mấy đẹp đẽ mà lại không tu bổ, sơn phết trong nhiều năm liên tiếp,
nên trở thành cũ kỹ hoang tàn. Đến nơi thì trời đã xâm xẩm tối. Tôi thấy Điệp,
tay bế cu Mi, cùng cu Hi đang thập thò cạnh một cửa hàng.
Cu Hi thấy tôi kêu:
- Bố!
Điệp bịt miệng nó nói:
- Suỵt! Đừng gọi bố con!
Theo đúng cách tôi đã vạch sẵn, tôi thò tay xách cái
giỏ đựng sách vở, quần áo, rồi tiếp tục bước tới. Điệp để tôi đi một quãng
khoảng 20 thước mới bế và dẫn con đi theo.
Trời hôm ấy hơi nực, nên trên đường người ta đi hóng
mát cũng khá đông, một số đông trong đó là công an, bộ đội. Với sự hiện diện
của nhóm người này, tôi thấy thật là bất an trong lòng. Điệp thì run vô cùng,
vì chỉ sợ bị công an chặn xét bất ngờ.
Lộc dẫn chúng tôi tiến dần đến bar Hồng Phượng, cạnh
chân Núi Nhỏ. Tại đây, tôi thấy hàng trăm công an đi lũ lượt trên đường vì gần
đấy là một trung tâm huấn luyện công an. Tôi thấy lo sợ cho Điệp và hai con đi
phía sau. Nếu nàng tỏ ra một chút mất bình tĩnh là có thể bị vào tù. Điệp run
cầm cập, đi muốn không nổi, nhưng nghĩ tới tương lai con nên cố gắng lết bước
theo.
Vừa đi, Lộc vừa nói nhỏ để tôi nghe:
- Mình lên đây, rồi có người chở ghe ra hòn Bà. Ở đó,
mình đợi nước êm thì ghe lớn vào đón.
Tôi nghĩ: "Tên này nói có lý lắm. Đây là vùng
giáp nước thuyền bè cặp hòn bà rất nguy hiểm, trừ phi lúc nước êm."
Lộc dẫn chúng tôi ngược lại phía trung tâm huấn luyện
công an, rồi theo một con đường tắt lên đường dốc cũ, trước mặt cả chục công
an. Điều này càng làm cho chúng tôi lúng túng hơn. Con đường dốc ở Núi Nhỏ, ở
khúc ấy đã được người Mỹ canh tân, làm một cái dốc mới, thay con đường cũ, mà
người Pháp làm, với một lô cốt đã bị bỏ hoang trong nhiều năm, nên cây cối và
bụi rậm mọc che kín mặt đường. Tôi dừng lại đợi Điệp và hai con, rồi giúp vợ
con bước qua cái đốc đó. Theo con đường bỏ hoang này, Lộc dẫn chúng tôi quay
ngược ra phía biển.
Tuy nhiên, khi vào đến con đường bỏ hoang, chúng tôi
cũng bớt đi sự lo âu, vì nơi đây tương đối tối tăm, cây cối sầm uất. Những đèn
đường chiếu xuống làm chúng tôi thấy công an, nhưng ngược lại họ không thể thấy
chúng tôi. Đi được một quãng, chúng tôi tới một chỗ tương đối bằng bặn ít cây.
Lộc nói:
- Ủa sao vậy cà! Thằng hướng đạo nói nó gặp mình ở đây
mà bây giờ nó đi đâu? Anh chị ngồi đây chờ tôi một chút. Tôi đi tìm nó nhe!
Tôi để giỏ xuống đất, ôm cu Hi vào lòng, rồi cùng vợ
ngồi xuống mặt đường nhựa bỏ hoang chờ đợi, trong khi ấy Lộc rời khỏi nơi đó và
biến mất trong rừng cây tối om. Nơi chúng tôi ngồi cạnh một vách núi khá dốc,
đầy đá tảng lởm chởm, và bên dưới cách chỗ chúng tôi độ hơn 10 thước là đường
chính mà chúng tôi vừa qua, nên công an đi đi lại lại đông như mắc cửi. Còn
phía đối diện là rừng cây, lên độ 20 thước bên trên là con đường mới làm, rồi
đến rừng cây và tới đỉnh Núi Nhỏ, nơi có pho tượng chúa dang tay.
Khi tôi rời nhà để đến gặp Lộc, cha mẹ tôi đứng nhìn
theo cho đến khi tôi khuất bóng sau các nhà hàng xóm. Ông bà dọn cơm ra ăn bữa
chiều, nhưng cả hai ông bà không tài nào ăn nổi, trong lòng thấp thỏm cho sự an
toàn của con cùng cháu.
Màn đêm từ từ che phủ núi rừng, con đường hẻm trước nhà
đã trở thành tối đen như mực. Hai ong bà không ai bảo ai đều ra trước cửa nhà,
nhìn về đầu hẻm xem có hình bong con chaú không, nhưng con cháu ông bà không
thấy trở về. Cả hai cùng nghĩ có lẽ con cháu đã bình an lên thuyền vượt trùng
dương.
Ông bà rủ nhau mang nhang, mõ lên sân thượng, nơi
chúng tôi ngủ hàng đêm, tụng kinh cầu cho con cháu trên biển khơi được bình an.
No comments:
Post a Comment