Bây giờ, tôi phải lo ôm hai túi nặng chịch, còn Điệp
tay ôm cu Mi và dắt cu Hi đi về nhà cách đó hơn 3 cây số. Đây chính là con
đường về Xóm Lưới và đi qua trường mẫu giáo của cu Hi. Tôi không dám đi lẹ, vì
còn phải canh chừng vợ con. Điệp lại rất sợ ma, mà con đường này lại vắng tanh
nhà cửa, chẳng một ai lai vãng, tối đen như mực. Tôi cũng không thể giấu mấy
cái túi vì, không thể phân biệt đặc điểm để ngày hôm sau quay lại lấy. Đối với
tôi, tôi rất quý mấy quyển toán mà tôi đã bỏ nhiều thời gian sưu tầm. Chúng tôi
đi được vài trăm thước, thì có tiếng gọi sau lưng:
- Đứng lại!
Chúng tôi dừng lại, thấy tên công an lững thững đi tới
tay cầm cái hải bàn. Chúng tôi lại lo lắng, chẳng biết hắn lại dở trò gì nữa đây?
Hắn tới gần Điệp hỏi:
- Giấy chứng minh nhân dân này của chị phải không?
Điệp nhìn vào tờ giấy nói:
- Vâng.
- Trả lại chị đó!
Thì ra bằng trong lúc lúng túng lấy vàng hối lộ, Điệp
đã làm rơi giấy đó xuống đất mà không biết. Tụi nó sợ, sau này nếu công an
phường lên đây tìm thấy giấy này sẽ làm khó dễ nhà tôi, và có thể nàng sẽ khai
tụi nó ra.
Quãng đường này cạnh chân Núi Nhỏ, nhà cửa càng thưa
thớt hơn, mà đường lại tối vì không có đèn điện, nên chúng tôi rất vất vả, và
mệt nhọc lết bước. Cu Hi nhiều lúc mỏi chân lại đòi Điệp cõng. Tội nghiệp nàng
tay ôm con nhỏ vai cõng con lớn. Cực nhọc biết bao! Tôi không thể giúp nàng
được, vì những đồ đạc mà cha tôi chở ra hồi chiều, tôi phải gồng mình mang về
hết.
Lúc về đến đường Phan Bội Châu, ngang xóm lưới, nhà
cửa nhiều hơn, đèn đuốc cũng nhiều, nên đường đi khá sáng sủa.
Tôi thấy bớt nguy hiểm cho vợ, con nên nói với Điệp:
- Em đưa con về đến trước nhà thờ Đa Minh, tìm một
quán vào uống nước. Anh về nhà trước nhờ ba xuống giúp em nghe không.
Nàng gật đầu.
Tôi vội vàng mang hết tàn lực đem hai cái túi về nhà
trước.
Lúc đến cửa cổng, tôi nghe tiếng gõ mõ, tụng kinh của
cha mẹ tôi trên sân thượng. Tôi biết ông bà tưởng chúng tôi đã lên đến thuyền
lớn, nên tụng kinh xin Phật Trời phù hộ cho chúng tôi bình an trong chuyến đi
đó.
Tôi dơ tay mở cánh cửa cổng sắt làm cánh cửa khua động
leng keng.
Cha thò đầu ra lan can hỏi:
- Ai đó!
Tôi thở hổn hển:
- Con..đây..ba à!
Tiếng hỏi ngạc nhiên của cả cha lẫn mẹ tôi vang lên:
- Ô! Sao con còn ở đây?
Nói rồi, cả hai ông bà cùng chạy xuống phòng khách,
còn tôi lết chân lên đó.
Tôi nói:
- Ba! Ba làm..ơn đem xe đạp….. xuống Bãi Trước đón..
hộ mẹ con cu Hi về nhà, con…... mệt đứt hơi rồi.
Cha tôi xuống quán nước trước nhà thờ đa Minh thì gặp
mẹ con nàng đang uống nước giải khát. Ông chở cu Hi và cu Mi về nhà.
Kể từ ngày ấy, Lộc biến mất khỏi căn nhà vách gỗ sơn
xanh lá cây đó.
Hai vợ chồng tôi mất ba chỉ vàng, nhưng cùng hai
con an toàn về nhà
No comments:
Post a Comment