Cơ, vợ Thắng,
thường đảm nhiệm việc bán cá cho chúng tôi, vì cô là một người bán cá chuyên
nghiệp. Một đôi khi, Cơ bận việc, bịnh hay đi xa chúng tôi phải bán cá lấy.
Lần đó, Cơ phải
đi về quê. Lúc hớt cá đối xong, chúng tôi chèo ghe về bến, tôi cảm thấy tay
chân rã rượi.
Thắng nói:
- Anh Hai! Anh
đem cá đi bán, còn tôi lo việc cột ghe, rửa ghe. Anh chịu không?
Thật ra cột và
rửa ghe là việc nặng. Thắng thấy tôi mệt sau một đêm chèo đò nên có ý tốt đó.
Tôi gật đầu
chấp nhận, xách giỏ cá lên bờ. Đi một đỗi, thì có dăm bẩy bà bạn hàng cá tới
bao vây tôi.
Một bà hỏi:
- Ông bán cá
hả?
- Vâng.
- Bao nhiêu?
Tôi từ thủa
cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ bán hàng, huống hồ bán cá. Lúc còn bẩy tám tuổi,
sống ở Tân Phúc, Thọ Xuân, Thanh Hóa, Cẩm Dung, em gái tôi, và tôi được chia
một mảnh đất nhỏ trồng cà chua. Khi cà chua chín, chúng tôi gánh cà chua ra chợ
bán. Tôi phải nhờ em gái bán hộ.
Tôi không biết
bán bao nhiêu thì vừa, nên hỏi lại:
- Bà mua bao
nhiêu?
Bà ta chẳng
nghĩ ngợi, nói:
- Mười đồng.
Tôi chẳng muốn
đôi co với đàn bà, nhất là bà mua cá, nên gật đầu.
Tôi đem tiền
về nhà Thắng, ở ngay chân dốc lên Hải Đăng. Khi bước chân vào nhà tôi thấy
Thắng đang ngồi bên cạnh bàn, uống trà.
Thắng nói:
- Anh Hai.
Uống miếng trà bà xã tui làm bằng lá rừng đó. Uống cũng đường được.
Tôi uể oải,
ngồi xuống cái ghế đẩu đối diện.
Thắng hỏi:
- Anh bán được
bao nhiêu?
- Mười đồng.
Vừa khi Thắng
đang há miệng uống nước, y phun hết nước ra ngoài sặc sụa:
- Mười đồng?
Đụ má! Vậy thôi sao? Mình đi một đêm; tiền dầu hôi đã 5 đồng rồi. Ngày mai, anh
lo chùi ghe, còn tui đi bán cá.
Kể từ ngày ấy
tôi lau chùi ghe mỗi khi đi hớt cá đối về. Việc làm nặng nhọc chân tay, nhưng
dễ dàng đối phó, đầu óc thanh thản. Quả thật trên đời có nhiều việc mình khó làm tuy là dễ dàng đối
với người khác.
No comments:
Post a Comment