Tuesday, December 4, 2012

Vũng Tàu – nơi đầy kỉ niệm.


Tháng 5, năm 1979, tôi bị tù về tội vượt biên. Sau sáu tháng tôi được thả về. Khi về đến nhà lại tính chuỵên vượt biên nữa.


CON ĐƯỜNG BỎ HOANG.

Độ nửa tháng sau, một buổi trưa, Thu (người cọng tác tổ chức vượt biên lần trước. Y cũng bị tù với tôi và mới được thả về) lại tìm tôi và cho tôi biết có một người muốn tìm một hoa tiêu. Tôi nói em dẫn tôi đi giới thiệu với người đó. Thu đưa tôi đi đến một căn nhà nhỏ, nằm trên đường Hoàng Hoa Thám, ở Xóm Vườn, rất gần ngã tư Nguyễn Trường Tộ. Căn nhà nằm bên tay phải, nếu đi từ thị xã ra Bãi Sau. Nó nhìn giống như một cái quán bán nước cũ hơn là một căn nhà để ở, vách gỗ sơn xanh lá cây, mái tôn. Thu giới thiệu tôi cho một người đàn ông, mặt hơi dài dài, cao cỡ một mét bẩy, da hơi đen, trên ba mươi tuổi nói tiếng Nam.

Anh chàng này có tên là Lộc và tự nhận là một cựu trung sĩ cảnh sát, trước 75 làm việc ở Cần Giờ. Anh ta cho tôi biết anh đang tổ chức một chuyến đi với chiếc ghe 6 lốc, xuất phát tại Cần Giờ và sẽ bốc người ở một điểm gần Bãi Sau. Nhóm anh ta cần hợp tác với một người rành hải hành, có sẵn hải bàn và hải đồ. Điều khiện là anh ta cho trọn gia đình hoa tiêu ra đi trong chuyến đó. Như vậy tôi có đầy đủ điều kiện để hợp tác với anh ta. Tôi mừng thầm, vì nếu tôi đã nhận lời của chủ ghe ở Rạch Dừa thì tôi không có cơ hội đem cả vợ con theo như lần này. Tôi hẹn anh sẽ trả lời, vì cần có thời gian suy nghĩ, nhưng thật ra, tôi về nhà và điều tra thêm thân thế anh này.

Tôi được biết anh này là bạn trai của một cô gái, mà tôi quen lúc mới về Vũng Tầu năm 76. Lúc ấy, cô ta và các chị em cô đều là các thiếu nữ xinh đẹp, ở tại một căn nhà nhỏ trước cửa nhà ông Phạm Kim Ngọc. Nhưng sau đó khu nhà cô bị giải tỏa; nhà cô đã bị công an đuổi đi, nên dọn về ở tạm tại một căn nhà gần Bãi Dứa.

Sau khi biết thật sự về lý lịch của Lộc, tôi tới nhận lời hợp tác.

Tôi hôm ấy, Lộc và tôi ngồi nói chuyện để bàn cách thức hợp tác và ra đi.

Lộc nói:

- Đến tối mốt, anh dẫn chị và hai cháu đến nhà tôi. Tôi sẽ đích thân đưa anh ra bãi đáp, vì anh là một trong những người quan trọng của chuyến đi. Thu sẽ theo cô bồ tôi đi đường khác ra bãi.

Tôi nói:

- Khoảng mấy giờ thì tôi xuống gặp anh?

- Khoảng 6 giờ chiều.

- Sao anh chọn giờ ấy? Thế mấy giờ đổ người?

- 9 giờ!

- Giờ này nguy hiểm quá, vì là giờ mà công an canh phòng cẩn mật nhất.

Lộc cười ngạo nghễ:

- Chính vì lý do đó mà tụi tôi bàn nhau là đánh vào giờ đó.

Tôi nghĩ: "Mỗi người có một sự suy luận khác nhau. Mình có thể không nhìn thấy cái suy nghĩ của người khác. Hơn nữa nó còn tùy thuộc vào địa điểm nơi tổ chức"

- Bãi đáp ở đâu hả anh?

- Đây là chuyện bí mật của tổ chức. Như anh đã tổ chức thì anh biết mà. Nhưng đại lược là từ chân Núi Nhỏ đến gần rừng Chí Linh.

- Vậy đúng 6 giờ chiều ngày mốt tôi sẽ lại gặp anh.

- Anh nhớ mang theo hải đồ, hải bàn lại đây nhe!

Tôi về chuẩn bị hành trang để đợi ngày đi.

Bố tôi hỏi:

- Con đã có kế hoạch để đem vợ con ra bãi đáp chưa?

- Đến hôm ra đi, con nhờ ba lấy xe đạp chở mẹ con cu Hi cùng một giỏ đựng một chục cam và mấy quyển sách toán ra Bãi Sau từ lúc 3 giờ chiều. Mẹ con nó ra đó tắm biển và đợi con lúc chiều tối, còn con ôm một bị đựng đồ hải hành, và một chục hộp sữa, sẽ đến điểm hẹn với Lộc.

Sữa này là để cu Mi và cu Hi uống trên thuyền trong những ngày vượt biên.

Bố tôi gật đầu:

- Đến hôm đó bố sẽ làm theo ý con.

No comments:

Post a Comment