Tôi thấy lo lắng vì nếu công an phát hiện thì tôi làm
sao thoát thân đây? Nếu một mình tôi thì quá dễ dàng, vì tôi có thể phóng nhanh
vào rừng, rồi leo lên đỉnh núi để sang bên kia mà về nhà. Tuy rất cực nhọc
nhưng rồi cũng về đến nhà. Đàng này, vợ con lùm đùm lề đề, làm sao đành lòng bỏ
lại mà trốn một mình?
Hai vợ chồng đang ngồi yên lặng, thì đột nhiên có
tiếng cành cây gẫy vang lên ở dưới dốc của con đường bỏ hoang. Chúng tôi cùng
quay về đó và thấy một người lạ, đang xăm xăm bước lên. Tôi biết gặp nguy, nên
nhanh chân đá cái bọc có chứa cái hải bàn lăn xuống một bụi cây bên dưới.
Khi tên ấy đến gần, chúng tôi nhận ra đó là một người
đầu đội nón két, ăn mặc theo lối công an, vai mang túi dết.
Người này nói lớn:
- A! Làm gì đây? Lại có đàn bà con nít nữa, vượt biên
hả?
Tôi thấy nguy quá! Nếu đám công an dưới đường mà tràn
lên là gia đình tôi bị bắt hết. Điệp lúc đó đã cứng cả miệng, nói không nên
lời.
Tôi nói:
- Không anh tụi tôi chờ bạn.
- A! còn ngoan cố sao? Tao bắn một phát súng coi.
Hắn, một tay cầm túi, một tay mở túi dết lấy súng ra.
Tôi không còn thì giờ để suy nghĩ, phóng lên như một mũi tên, dang hai tay ôm
chầm lấy hắn. Hắn không thể ngờ tôi có phản ứng nhanh như vậy, nên không kịp
ứng phó. Hai tay tên đó, bấy giờ, nằm gọn trong vòng tay tôi, nên cựa quậy
không nổi, mà cũng không rút súng ra được. Tôi xốc hắn lên làm chân hắn không
chạm đất, định quật hắn xuống chân núi.
Tên này hoảng hốt la:
- Ê! Làm gì vậy? Buông tôi xuống!
Tôi liếc xuống con đường phía dưới, thấy mấy người
công an ngó lên, tuy nhiên họ vẫn không có phản ứng gì sau tiếng kêu ấy. Vì lúc
ấy chúng tôi ở trong tối, còn họ ở ngoài sáng, nên họ không thể thấy chúng tôi
được. Hơn nữa gió biển làm cây cối xào xạc và đưa tiếng kêu đi nơi khác, nên họ
khó lòng xác định vị trí mà tiếng kêu xuất phát.
Tên này năn nỉ:
- Đừng làm bậy! Buông tôi ra đi anh!
Tôi nghĩ: "Nếu mình quật hắn xuống chân núi thì
hắn không chết cũng què, nhưng trước khi chết hắn sẽ la cầu cứu, rồi công an
bao vây nơi này và cả nhà mình sẽ không thoát được." Nhìn lại, tôi thấy vợ
mặt mày đầy vẻ kinh hoàng, cu Hi thì chẳng biết chuyện gì, cứ dương cặp mắt
ngây thơ nhìn bố. Tôi lại nghĩ: "Nếu làm tên này chết thì mình cũng tàn
đời. Mình mới được tha khỏi tù vì tội vượt biên, bây giờ lại bị tội này cộng
thêm tội sát nhân thì làm gì còn cơ hội đưa vợ con thoát khỏi cảnh lầm than?"
Bất chợt Lộc xuất hiện, la lên:
- Anh Hai! Anh Hai bỏ ông công an xuống đi!
Liếc mắt xuống đường, tôi lại thấy một tá công an nhìn
lên, nhưng vẫn chưa phản ứng, vì quá tối mà không chắc đã nghe rõ trong gió
biển, sóng dập, cùng cây cối lay động.
Điệp van xin:
- Ông làm ơn tha cho chúng tôi.
Nếu không có vợ con ở đây, tôi đã quật tên khốn nạn đó
xuống chân núi rồi, nhưng vì an toàn của vợ con, tôi đành bỏ hắn xuống van xin:
- Anh làm ơn tha cho vợ con tôi!
Lộc móc túi lấy ra một bọc giấy nói:
- Tôi có vài lạng vàng anh làm ơn cầm lấy.
Điệp thấy vậy lột áo cu Mi, và cổ áo cu Hi lấy ra vài
chỉ vàng:
- Ông làm ơn
nhận lấy mấy chỉ vàng này rồi tha cho chúng tôi.
Tên này cầm lấy mấy chỉ vàng rồi nói:
- Được rồi! Đi đi!
Chúng tôi lo gom góm đồ đạc để về nhà.
Lộc hỏi:
- Ủa! Còn cái bị đựng hải bàn của anh đâu?
Bấy giờ, tôi chợt hiểu rõ mọi chuyện: Lộc và tên công
an (?) này a rập với nhau, dựng lên một màn kịch để lừa bịp chúng tôi, với mục
đích lấy cái hải bàn và vài chỉ vàng. Khi mới rời nhà, Lộc xin tôi cho hắn coi
cái hải bàn, với mục đích là kiểm chứng tôi có đem theo hải bàn không. Khi thấy
hải bàn hắn mới đem chúng tôi lên đây lừa bịp để lấy cái hải bàn vượt biên. Lúc
này ở Vũng Tầu khó lòng mà tìm được một cái hải bàn. Khi Lộc đưa chúng tôi lên
đây, hắn giả vờ đi tìm người hướng đạo. Hắn, chẳng qua, muốn để thì giờ tên
công an này làm khó dễ chúng tôi. Khi tôi ôm tên công an lên, hắn sợ tôi quật
tên đó xuống núi thật, nên đã la lên để chặn hành động của tôi. Hắn lại giả vờ
đưa vàng cho tên công an với mục đích là nhắc chúng tôi hối lộ. Tên công an thì
quên mất tiêu chiếc hải bàn vì đã mất vía khi bị tôi ôm. Cuối cùng Lộc (đây là
tên thật do chính y nói ra) không thấy cái túi đựng hải bàn lại nhắc tên công
an về việc ấy. Tôi uất ức nhưng không làm gì được. Nếu có chuyện không may xẩy
ra, hai tên này có thể dễ dàng tẩu tán vào rừng, còn vợ con tôi đành chịu mọi
thiệt thòi. Giả sử không có vợ con thì tôi đã ăn thua sống chết với hai tên
khốn nạn đó.
Tên công an hỏi:
- Ừ! Còn cái bị đựng hải bàn đâu? Lấy ra đây không ông
bắn chết mẹ giờ!
Chỉ một phút trước hắn hết hồn sợ chết, bây giờ lại
lên mặt.
Tôi đành chui xuống bụi lấy lên. Tên công an mở túi
lấy cái hải bàn, rồi trả lại tôi bị đó với các hộp sữa. Chúng tôi lủi thủi kéo
nhau về, trong khi Lộc và tên công an vẫn ở lại chỗ cũ.
No comments:
Post a Comment