Một buổi sáng, chúng tôi đặt chân lên con đường nhựa, dấu hiệu của sự văn minh, tuy rằng trên mặt đường có nhiều lỗ thủng, cũ kỷ và vô số chỗ cỏ mọc lan ra đến giữa lộ. Nhưng cũng chính nó là nơi có các phiền phức mới. Dọc đường chúng tôi gặp vài cái xe hơi cũ lưu thông. Các cái xe này thường xuyên bóp còi làm bầy dê chạy toán loạn, con thì lên núi, con thì xuống khe. Bố phải lo giữ mấy con dê còn lại, nên tôi phải lên núi, xuống khe đem từng nhóm dê lạc trở về đàn. Vất vả lắm tôi mới đem chúng lại con đường nhựa, khi cảm thấy đói xanh mặt.
Một hôm, vào xế trưa, trời đầy mây xám, chúng tôi dừng lại cho dê ăn trên một ngọn đồi, mà trên đỉnh đồi là một cái lô cốt cũ của Pháp. Hai bố con tôi leo lên ngồi ở giữa đỉnh lô cốt ăn cơm nguội, canh chừng dê và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Rải rác trên đồi là những hầm hố nhiều cái đã sụp cùng vỏ đạn, súng gẫy và dây kẽm gai; tất cả đều hoen rỉ. Nằm chơ vơ trên các miệng hầm vài ba các nón sắt thủng lỗ bởi đạn xuyên. Đây là chứng tích của các trận đánh và đã gây nhiều tổn thất sinh mạng. Tôi thấy bùi ngùi thương cho những kẻ đã ra đi vĩnh viễn, bỏ lại sau lưng những người thân thích tràn đầy nước mắt. Cỏ đồi thấy đã sơ xác với sỏi đá đã thế còn cận đông nên nhiều chỗ vàng úa. Dưới chân đồi là những cánh đồng sâu đã gặt, nên chỉ còn những gốc rạ vàng nâu đong đưa qua lại trong gió heo may và hờ hững trước những cái đau thương mà chiến cuộc đã gây ra. Xa hơn vài ba làng mạc lờ mờ trong sương khói. Tất cả đã tạo nên một bức tranh ảm đạm, cơ đơn.
No comments:
Post a Comment