Cuối năm học đó, trường phát thưởng cho 3 học sinh xuất sắc nhất của mỗi lớp. Tôi may mắn đứng đầu của lớp. Lễ phát thưởng được tổ chức vào buổi tối, tại một cái đình cách trường thêm 4 cây số. Kể từ xế trưa của ngày lễ, tất cả các học sinh xuất sắc tụ họp tại trường để khiêng bàn ghế đến nơi phát thưởng.
Cứ 5 học sinh được lập thành một tổ, có nhiệm vụ khiêng một cái bàn học trò có ghế. Chẳng may cho chúng tôi hôm đó có trận mưa rào, cho nên đường trơn như mỡ dội. Bờ sông Chu bên lở bên bồi; bất hạnh thay phía Tứ Trụ là bên lở, và đường đi ở ngay cạnh bờ sông Chu, thành thử cạnh đường là vách sông cao nghều nghệu.
Năm đứa chúng tôi khiêng cái bàn nặng quá, cứ đi một quãng là phải nghỉ. Lâu lâu lại có một đứa bị trợt chân té xuống phía sông làm cả cái bàn đổ nhào. Chúng tôi phải ngừng lại để cứu bạn, rồi lại tiếp tục đi.
Sau một buổi chiều vật lộn với cái bàn, cuối cùng chúng tôi tới ngôi đình lớn nơi sẽ làm lễ. Tại đây các nhóm được ban tổ chức hướng dẫn dem bàn vào đúng vị trí trong đình. Ai nấy mang khoai lang luộc hay nướng ra ăn cho đỡ đói, để chờ giờ lãnh thưởng.
Màn đêm đã buông xuống, học sinh của cả mấy trường trong huyện tụ tập lại, ngồi vào các cái bàn mà họ đem đến từ chiều. Chúng tôi hồi hộp chờ đợi tên mình được gọi. Rồi cuối cùng tên tôi cũng đã được gọi và phần thưởng hạng nhất của tôi là một xấp giấy 100 trang, cùng với loại giấy mà chúng tôi học hàng ngày, một cái bút chì, một bút viết, cùng một bình mực tím nhỏ. Phần 0thưởng hạng nhì thì thiếu mất cái bút viết và bình mực. Đến phần thưởng hạng ba thì chỉ còn có xấp giấy mà thôi. Phần thưởng tuy nghèo nàn, nhưng giá trị tinh thần rất lớn. Chúng tôi cũng rất hãnh diện là công dân tí hon đã góp phần trong công cuộc chống thực dân Pháp.
Năm sau, mẹ quyết định tôi phải đi học lúc chiều sau khi chăn trâu bò về và tan học đi thẳng về nhà để sáng sớm lo cấy lúa, bón phân làm các công việc đồng áng tương đối nhẹ.
No comments:
Post a Comment