Thơ:
Một lần lưới cá
Rời nhà trời vẫn tôi đen.
Lần theo ngõ trúc, đường đêm sương
mờ.
Đến Bãi Trước, vượt bờ đá sỏi.
Bước lên thuyền, bụng đói, tay run.
Nhọc nhằn lòng vẫn chẳng chùn.
Lướt qua sóng bạc, vui cùng biển
xanh.
Thuyền giữa khơi, mỏng manh sóng nước.
Lắc lắc lư, lưới cước ta quăng.
Mệt nhoài chẳng muốn nói năng.
Nhìn những núi sóng, mây giăng đỉnh
đầu.
Đã bao năm âu sầu cuộc sống.
Vợ nhọc nhằn, chồng chống khó khăn.
Mong con có đủ miếng ăn.
Đêm nằm lạnh lẽo, có chăn che
ngoài.
Vì thời thế thì ai cũng vậy.
Khắp chung quanh chỉ thấy khổ đau.
Nhìn tới trước, đừng quay sau.
VHKT
Hạnh Phúc
Ảnh-VHKT
No comments:
Post a Comment