Sunday, May 3, 2015

Những Ngày Không Mặt Trời- Bài 31

Về đến nhà, tôi dở quyển sách nhạc để vẽ tựa cho nàng. Bài nhạc đầu tiên tôi viết tựa là bài "YOU ARE MY DESTINY" (Có nghĩa: Anh là vận mệnh của em). Bản nhạc này do ca sĩ trẻ tài danh Paul Lanka trình bày. Trong bản nhạc, cứ mỗi lần có câu đó, tôi thấy nàng đều viết chữ in trong ngoặc kép. Đến bản thứ hai là "I LOVE YOU." (Em Yêu Anh) Bản thứ ba mà tôi viết tựa là bài "WHY" của ca sĩ Franky Avalon. Trong đó có câu sau: "I'll never let you go. Why? Because "I LOVE YOU." (Em sẽ không bao giờ để anh đi. Tại sao? Tại vì em yêu anh) Và những bài nhạc kế tiếp, cứ mỗi khi có câu "I love you" tôi thấy nàng đều viết chữ hoa trong vòng ngoặc kép. Tôi nghĩ thầm: "Chắc nàng có nhiều cảm tình với mình chăng?" Tự nhiên, tôi cũng cố sức nắn nót ngòi viết, cây cọ để diễn tả cái cảm tình của tôi đối với nàng qua các tựa bài nhạc hay các hình vẽ. Dù cố đè nén, tôi vẫn không thể ngăn được tình yêu của tôi đối với nàng. Mỗi lần trao đổi nhạc, tôi lại tặng nàng một trái trứng cá và cũng như trái đầu tiên, những trái đó được giữ trong hộp cho đến khi hư thối, rồi bỏ đi. Một hôm, tôi tới trao nàng quyển nhạc, tình cờ thấy nàng đang cầm bản "NỖI LÒNG" của nhạc sĩ Hoàng Trọng, hát nhỏ nhỏ một mình. Thấy tôi, nàng mắc cỡ ngưng hát. Tôi hỏi: - Kim cũng thích hát nhạc Việt à? Mỉm cười, nàng trả lời: - Có một số Kim thích lắm, như bản ni chẳng hạn. - Kim hát cho tôi nghe được không? Nàng đỏ mặt e lệ, thì thầm: - Kim hát dở lắm! Sợ Hiệp cười. - Tôi nào dám cười, vì tôi không biết hát. Kim lấy giọng cất tiếng. Giọng hát nàng cũng khá hay, khi nàng hát đến câu: "Em ơi giờ đây gần tôi, sao em ngại ngùng không nói lên lời. Có biết chăng tiếng lòng tôi..." Tôi bỗng thấy nàng liếc nhìn tôi, với ánh mắt thật trìu mến, làm tâm hồn tôi rung động. Khi hát xong, nàng hỏi tôi: - Hiệp có thích bản ni không? Tôi gật gù: - Bản nhạc thật thấm thía. - Để Kim tặng Hiệp bản ni hỉ. Nói xong nàng trao cho tôi bản nhạc đó. Từ đấy, mỗi khi nhàn rỗi và nhớ tới nàng, tôi xách cây đàn guitar ra gẩy và nghêu ngao hát. *** Thật ra nhà tôi nghèo nên không thể mua đàn guitar để chơi. Từ lúc còn học ở trung học Vũng Tầu, tôi thấy Thiện hay chơi đàn guitar, nên ao ứơc có một cái để học, nhưng biết thân phận mình nên tôi dẹp mộng đó đi. Tôi có người anh họ tên Võ Tiết, sau này đổi họ thành Lê Tâm Thăng. Anh làm việc cho đài phát thanh Sàigòn. Một lần lại thăm anh, tôi thấy anh có cây đàn guitar mới tinh treo trên tường. Tôi hỏi: - Anh Thăng. Anh cũng biết chơi guitar sao? Anh lắc đầu: - Anh biết mẹ gì! Đàn bà thì còn biết chút chút, chứ đàn thật thì mù tịt. - Sao anh lại có đàn? Chị Thăng đỡ lời: - Anh dự liên hoan ở sở và trúng số đó. Tôi thèm lắm nhưng không dám xin. Năm trước khi tôi thi tú tài I ban toán, thì anh thi tú tài I ban văn chương. Lúc tôi đậu thi viết, anh cũng đậu thi viết, nhưng sau đó bận rộn tôi không biết kết quả vấn đáp của anh ra sao. Sau khi tôi đậu vài hôm, tôi lại nhà anh thăm vợ chồng anh, thấy anh ngồi ú rũ. Tôi hỏi: - Anh Thăng. Kết quả ra sao? Anh lắc đầu chán nản, thì chị Thăng nói: - Anh ấy trượt rồi. Tôi sửng sốt: - Thật không? Anh gật đầu: - Thật, nhưng anh bị trượt môn vấn đáp, mà đau nhất anh trựơt vì toán chú Hiệp ạ. Chị Thăng nói: - Chú Hiệp, chú giỏi toán lắm. Chú lại kèm toán cho anh đi. Đậu anh chị thưởng cho. Kể từ ngày ấy, tối tối, tôi lại nhà anh kèm anh toán. Kỳ thi thứ hai tới, anh lại đi thi vấn đáp. Sau khi thi vài tuần, tôi lại đến nhà anh chị tìm xem kết quả như thế nào. Thấy tôi, cả hai anh chị cười tít mắt: - Anh đậu rồi chú Hiệp ạ! Tôi vui mừng: - Chúc mừng anh chị. Anh nói: - Phải thú thật rằng, cách giảng bài của em dễ hiểu hơn mấy ông thầy anh học ở trường. Chị Thăng hỏi: - Này ông thầy tí hon, ông muốn thưởng gì đây? Vàng bạc, kim cương thì không có, nhưng chút tiền còm thì có liền. Tôi nhìn quanh không thấy cái đàn đâu nữa. Tôi nói: - Tiền nong sài rồi cũng hết. Em muốn có một kỷ niệm, nhưng không thấy nữa. Anh đậu là em mừng rồi. Anh hỏi: - Chú muốn kỷ niệm gì? - Trước kia em thấy anh có cái đàn nên muốn xin anh. Chị Thăng cười ròn rã: - Anh chị đem cất trong buồng ấy. Ai đến cũng yêu cầu anh đàn, mà anh đàn con khỉ gì! Chỉ đàn tì bà hay tì đàn bà là được thôi! Để anh chị tặng chú. Kể từ ngày ấy, tôi có cây đàn. Mang về nhà, mua sách tự học Tây ban cầm, nhưng không có kiếu nên đàn cũng dở ẹc.

No comments:

Post a Comment