CHƯƠNG 02
(tiếp theo)
IV/ Tình
báo-Chiến thuật.
Khi
nói về chiến thuật thì thiên hình vạn dạng, tuy nhiên ở đây ta chỉ nêu lên vài
chiến thuật thông thường mà Mông Cổ hay áp dụng.
A. Tình báo:
Trước khi đánh
một địa điểm nào tướng Mông Cổ thường cho các tình báo viên hoạt động rất lâu,
điều ra rất kỹ từ địa dư, thời tiết, dân tình, lính tráng của xứ đó. Mông Cổ đã
triệt để khai thác các lái buôn trên con đường “Tơ Lụa”, nối liền từ Trung Quốc
đến La Mã. Họ biết từ một thành phố này đến thành phố kia có bao nhiêu ốc đảo,
để có đủ nước cho đàn ngựa khổng lồ của họ. Các gián điệp của Mông Cổ thường là
các lái buôn, nhà ngoại giao trong các sứ đoàn. Các lái buôn phần nhiều là các
người Hồi giáo đã đầu phục họ. Cái nguy hiểm là các nước nhiều khi lại nghĩ
người tây vực không liên hệ đến quân Mông Cổ, nên không để ý đến đám người này.
Ta không ngạc
nhiên các đại hãn, các hãn Mông Cổ thường cử các sứ đoàn đến các nước. Việc đầu
tiên của các sứ giả là bắt nhà cầm quyền của nước đó triều cống, đồng thời dò
xét tình hình quân đội nước ấy. Câu chuyện gián điệp kiểu này thì hầu như nước
nào cũng vậy. Đến ngày nay, nhiều khi một nhân viên trong tòa đại sứ của một
nước cũng bị nhà cầm quyền yêu cầu rời khỏi quốc gia trong 24 giờ là vì lý do
ấy. Những lái buôn thì đi sâu vào quần chúng thu lượm tình hình dân sự, tìm
hiểu địa thế, phong thổ rồi vẽ bản đồ. Thí dụ điển hình là trước khi đánh các
nước đông Âu Châu, Batu và Subutai đã cho gián điệp của họ vào các nước này từ
10 năm trước. Chính bản thân hai người ấy đã dẫn quân lính đi trinh sát, càn
quét các vùng thôn quê lấy tin tức tình báo 2 năm. Khi họ thấy đầy đủ tài liệu
rồi mới mở đợt tấn công quân sự.
Theo quyển “The
Mongol Empire” thì thường một đạo quân trinh sát có thể đi trước đại quân một
khoảng đường thật xa đến 70 miles (114 km).
B- Chiến thuật.
Mông Cổ thường
dùng tâm lý chiến thuật trước khi dùng vũ lực để đánh đối phương.
1. Chiến
thuật tâm lý:
Cũng như hầu hết
các nước lớn khi xâm lăng nước nhỏ, trước khi tấn công quân sự, Mông Cổ thường
dụ dỗ nước đối nghịch phải đầu hàng, nếu không họ tàn sát thẳng tay. Đại Việt
cũng đã nếm mùi bài học này. Có khi họ lại dở trò liên kết trước, tiêu diệt sau
đó là trường hợp của Tây Hạ, Cuman.
Theo tác giả
John S Major trong quyển “The Land and People of Mongolia” thì Thành Cát Tư Hãn
đã học được việc đem kinh hoàng như là một vũ khí tinh thần.
Mông Cổ rất tàn
nhẫn khi đã chiếm được một nơi nào đó. Chúng thường tàn sát những kẻ dám đối
đầu, nhưng thả một số tù binh, để đám người này reo hoang mang cho các địa
phương sắp bị tấn công. Nhiều nước đã phải đầu hàng vì không muốn nhân dân rơi
vào cảnh tang thương. Lúc tiến đánh Khwarezm, quân đội Mông Cổ tàn dân thành
phố Nishapur không chừa chó mèo. Một số người sống sót được thả chạy về thành
phố gần bên là Heart. Thành phố này nghe tin thảm sát ở Nishapur đã đầu hàng
khi vừa thấy quân Mông Cổ xuất hiện. Thành phố Hanmada ở Iraq cũng chịu thuần
phục khi Mông Cổ mới đến. Tại Azerbaijain, vua nước này đem châu báu, ngọc ngà,
vải vóc ra tặng cho Mông Cổ để họ không tàn phá kinh đô Tabriz. Các bộ lạc cướp
cạn Kurdish và Turcoman trên vùng núi Caucase thì tình nguyện đem quân hợp tác.
Một trong các cách
mà Mông Cổ làm địch quân kiếp sợ là dùng nghi binh. Mông Cổ thường cột thêm
cành cây vào sau lưng ngựa để tạo thêm bụi trong lúc di chuyển. Ta có thể nói
đây là chiến thuật cầu Trường Bản của Trương Phi. Vì một lính Mông Cổ dùng vài
con ngựa để cỡi, nên đám bụi trở thành rất khủng kiếp. Họ cho tù binh cưỡi ngựa
để làm địch quân có một cái nhìn sai lạc về con số. Đối phương nhìn thấy bụi
này nhiều khi đã hồn phi phách tán và lắm khi đầu hàng trước khi giao chiến.
No comments:
Post a Comment