Sunday, November 25, 2012

Vũng Tàu – nơi đầy kỉ niệm.


Vào đúng ngày lễ Giáng Sinh, chúng tôi có mặt tại Sàigòn. Đây cũng là dịp đám cưới cậu cháu- Dương và Nhung. Tối ngày 26 tháng 12, chúng tôi lên nhà hàng ăn thử các món ăn cho bữa tiệc cưới vào nàg hôm sau.

Lúc khoảng 6 giờ chiều chúng tôi gặp nhau tại nhà hàng cạnh rạp Rex. Lúc ấy, phố Lê Lợi Nguyễn Huệ đã bắt đầu nhộn nhịp trên hai con đưởng lớn nhất là Lê Lợi và Nguyễn Huệ.

Thời trước 75, Nguyễn Huệ là chợ hoa ngày tết. Vào dịp cuối năm âm lịch chúng tôi vẫn thường kéo nhau đi bách bộ ngắm hoa thật cũng như hoa biết nói. Đến thời gian từ 1975 tới 1982 lúc tôi rời quê hương thì phố này ngày tết cũng vắng tanh như chùa Bà Đanh. Nhưng nếu so với bây giờ thì cái nhộn nhịp, cũng như khung cảnh trang trí trình bày thì ngày ấy thua xa bây giờ. Người ta di đông đến nỗi đi bộ cũng thật khó. Khi màn đêm buông xuống thì ánh đèn điện bật sáng; phố xá trở nên đẹp hơn với các công trình trang trí công phu nói lên mừng ngày lễ Giáng Sinh và tết của năm âm lịch sắp tới.

Khi ra về lúc 9 giờ tối, chúng tôi không thể đón được taxi dù là đi ra các phố Lê Thánh Tông và Nguyễn Du. Riêng đối với chúng tôi đó là vấn đề rất nan giải vì có 2 cháu quá nhỏ. Nhưng vô kế khả thi chúng tôi, bế, cõng hai cháu ra tới ngã sáu Lê Văn Duyệt- Ngô Tùng Châu cũ mới có được taxi về nhà.

Sáng hôm sau, chỉ còn vài ngày nữa là tết dương lịch 2010, đại gia đình an hem chúng tôi kéo nhau đi về Vũng Tàu- vùng trời kỉ niệm, để xem lại nơi chúng tôi đã khắc rất nhiều vết tích qua những thời gian em ả và bão tố.

Vào tháng 5 năm 1955, lúc tôi trên 13 tuổi, cả nhà tôi đả về đây sinh sống sau khi vượt tuyến vào nam. Anh em chúng tôi đã sống đây và ăn học tại đây từ tiểu học đến trung học. Riêng tôi, tôi rời Vũng Tầu từ sau khi đậu trung học để lên Saigòn theo học tú tài I và II.

Tôi đã lang thang dạy học ở Sàigòn và Chợ Lách nhiều năm. Mãi cho đến năm 1975, tôi đi học tập với tội sĩ quan tình báo không chịu trình diện đăng kí. Một tội mà tôi không biết từ đâu rơi xuống. Nhưng cũng may sau khi thanh lọc thì họ thấy tôi vô tội, tuy nhiên vẫn không cho về dạy học. Có lẽ là tội biết quá nhiều.

Tôi không còn cách nào nuôi vợ con. Lúc ấy vợ tôi mới 20 tuổi và còn tôi thì còn đỏ hỏn hòn hon. Tôi đành quay trở lại Vũng Tầu làm rẫy đánh cá, rồi tìm cách vượt biên.

Bài viết của tôi không phải vì các cái đau khổ cá nhân và gia đình mà đưa lên các hình ảnh tiêu cực, ý nghĩ chống đối. Tôi cố hết sức đưa lên cái gì đúng với sự thực; có hay khen hay, có dở chê dở.

No comments:

Post a Comment