Sunday, December 28, 2014

Những Ngày Không Mặt Trời- Bài 15


Kể từ khi ấy, lòng tôi chỉ chờ mong đến ngày học Anh văn kế tiếp, để được ngắm nhìn người con gái yêu kiều mà tôi đặt tên cho nàng là “tử y cô nương” (cô gái áo tím) đó.

Hai hôm sau, lại có giờ Anh văn, tôi đứng ngồi không yên chỉ mong cho trời chóng tối. Tôi ra dự lớp ngay từ khi bắt đầu, nhưng lớp đã khởi sự được mươi phút mà hình bóng An không thấy đâu cả. Tôi chỉ cầu mong vì một lý do gì đó mà An đến trễ. Cái kim chỉ phút của chiếc đồng hồ treo từ từ từ nhúc nhíc từng phút, nhưng hình ảnh tử y cô nương vẫn chưa thấy đâu. Lòng tôi như lửa đốt! Hai mươi, ba mươi phút lặng lẽ, nặng nề trôi qua mà hình bóng nàng vẫn không xuất hiện. Cái hy vọng đó biến đi khi lớp học tan.

Tôi lấy xe đạp của bố, lái loanh quanh thành phố với hy vọng bất ngờ thấy bóng "tử y cô nương" đó. Tôi đoán: “hôm trước, nàng đi bộ đến học, vậy chắc nàng nhà không xa lắm.” Tuy nhiên, đạp đã hết cái thành phố cỏn con ấy mà chẳng thấy nàng đâu cả. Lúc trở về góc đường Lý Thường Kiệt, Phan Thanh Giản (Lý Tự Trọng ngày nay) nơi có một đội mô tô bay đang biểu diễn, tôi gặp Nhung Tỳ, một người bạn cùng lớp. Thật ra tên hắn là Nhung, nhưng chắc có lý gì đó mà các bạn đặt hắn là Nhung Tỳ. Nhung tuổi chắc hơn tôi một tuổi.

Tôi dừng xe nói chuyện với hắn.

Sau một hồi trò chuyện, tôi hỏi:

- Nhung, trước kia bồ cùng học một lớp với Thanh, Tỵ, Két, Đoạn phải không?

- Ừ! Chuyện gì vậy?

- Nhung, bồ có nhớ một người tên An, trước kia cùng học với bồ và Thanh không?

- Có chứ! Hai ngày trước, tôi thấy cô ta mặc áo dài tím đi với một người thanh niên trẻ, chắc là bồ cô ấy. Hai người đi trên đoạn đường này về phía nhà Hiệp, lúc chiều tối. Bộ Hiệp quen với An hả?

Tôi ấp úng:

- Không! Nhưng...nhưng...

Nhung nhìn tôi, phá lên cười ha há:

- Hiệp, bồ bị tiếng sét rồi! Đừng có ngu nhe. Hàng tá người, có chức vị, theo cô ta đó. Bồ có nằm mơ không?

Tôi cũng công nhận điều Nhung nói đúng, tuy nhiên lòng tôi thấy buồn vô hạn. Có lẽ tôi đã yêu thầm người con gái đó mất rồi. Qua lời Nhung, một điều làm tôi biết chắc chắn là An mà thầy T đã đề cập và An tôi mới biết chỉ là một. Như vậy tình tôi chỉ là con đường một chiều. Thầy tôi cũng yêu cô ta thì tôi chỉ là một miếng giấy lộn trong xọt rác.

Thời gian trôi qua, tôi không nhìn thấy người con gái áo tím nữa. Cho đến một hôm, Súy đến rủ tôi đi đánh vũ cầu ở trường, vì giờ hai giờ đầu chúng tôi được nghỉ. Khi đang đánh, tôi thấy một ông già đi vào trường, theo sau là một người con gái. Vì cái nón che khuất mặt cô ta, nên tôi không biết được cô ta là ai, song với cái mũi dọc dừa, cùng dáng dấp thướt tha ấy làm tôi đoán chính nàng là An. Như vậy An đang đến ghi tên học. Theo như thầy T, An xin học lại lớp đệ tứ và hôm trước nàng đến nhà tôi học Anh văn, như vậy chắc chắn nàng sẽ học chung với tôi sau này, vì trường chỉ có hai lớp đệ tứ: một Anh văn, một Pháp văn.

Tôi đứng suy nghĩ mà quên mất Súy đang giao cầu, và quả cầu đánh trúng đầu tôi mà tôi không đỡ.

Súy cười:

- Hiệp! Làm gì vậy?

Tôi chợt tỉnh:

- Không! Không có gì.

Nửa giờ sau, chúng tôi phải vào lớp học với thầy Hãn về môn lý hóa.

 

***

 

Một buổi sáng tuần sau, Nguyễn Đình Hùng đến nhà tôi, rồi chở tôi đi học với chiếc veloxolex của hắn (Cả trường chỉ mình Hùng có xe gắn máy mà thôi.) Hùng là người bắc di cư mới nhập học năm để tứ. Anh ta dáng người ẻo lả, tiếng nói nhỏ nhẹ và thường nói cho tôi nghe, anh ta là cháu ông tiến sĩ Nguyễn Đình Hòa. Hắn thân với tôi vì hắn học Anh văn tư của lớp mẹ tôi.

Khi xe đang chạy trên đường Lý Thường Kiệt, gần đến trường, tôi thấy nhiều nữ sinh học cùng lớp đang bao vây một cô khác ở sau lớp, cạnh ngay chỗ ngồi của tôi. Lớp tôi có cửa sau hướng ra đường này, nên tôi dễ dàng nhận ra chuyện trên. Tôi có linh cảm rằng một chuyện lạ đang xẩy ra ở lớp tôi, vì các bạn gái không bao giờ tụ tập ở đây, đó là phía ngồi của nam sinh.

Phút sau, chúng tôi đến phía sau lớp để khóa xe, và tôi nhận ra người đang bị bao vây kia chính là An. Tất cả nhóm đang nhỏ to vui vẻ thì bất chợt nàng quay nhìn về phía tôi, và các cô bạn khác cùng quay lại nhìn theo. Mấy cô gái cùng xù xì to nhỏ với nhau về một vấn đề gì đó, trong khi mắt vẫn dán vào tôi. Sự kiện đó làm tôi cảm thấy mắc cỡ, chân tay luống cuống, đi đứng thiếu tự nhiên. Tôi đã nhiều lần lên sân khấu, song chưa bao giờ tôi có cái cảm tưởng kỳ cục đó. Có lẽ nàng đang kiểm chứng lại xem tôi có phải là con bà giáo Anh văn hay không?

Hùng thấy vậy chọc:

- Hiệp, người đẹp trong mộng của cậu kìa.

Tôi không dám hé môi, lầm lũi về chỗ ngồi. Tôi không hiểu tại sao Hùng biết tôi thầm yêu cô gái áo tím ấy? Chắc hắn thấy tôi có thái độ khác thường từ ngày đầu tiên gặp nàng.

Vài phút sau, lớp học bắt đầu với môn công dân.  An không biết ngồi đâu, nên đành khép nép đứng ở cửa. Nàng cũng có vẻ thẹn thùng vì mấy chục cặp mắt cùng hướng về phía nàng. Có thể sắc đẹp của nàng đã làm các nam trong lớp say mê.

Thầy Mô nói:

- Để Thầy giới thiệu với các em. Đây là em An, một tân học sinh. Thôi, An vào tìm chỗ ngồi đi.

LỚP TÔI 

Lớp tôi hơn một nửa là trai và non nửa là gái. Lớp được chia làm hai dãy, con gái ngồi phần lớn các bàn đầu ở dãy bên trái và con trai ngồi bên mặt thêm vài bàn cuối phía trái. An loay hoay, rồi ngồi vô tình, hay hữu ý nàng chọn một chỗ ngồi đối xứng với tôi qua đường phân đôi của lớp.

An là một cô gái rất đoan trang, nàng chẳng bao giờ tiếp xúc nói chuyện với bất kỳ một nam sinh nào. Trong trường, rất nhiều nam sinh để ý đến nàng, và tìm cách nói chuyện hay chọc ghẹo, nhưng nàng luôn luôn phớt lơ tất cả. Trong số đó, phải kể tới hai tay anh chị trong trường; hai tên này nhiều lần đến mở cái cửa sổ, cạnh chỗ nàng ngồi, thò đầu vào nhìn nàng rồi cười hô hố. Hai tên này cầm đầu các tên khác trong trường, dùng khóa xích, chặn đánh các học sinh cao bồi từ các trường ở Sàigòn xuống. Vì các câu chuyện đánh nhau của tôi ngày trước, mấy lần, chúng cho người đến rủ tôi tham gia với nhóm chúng, nhưng tôi chối từ. Tôi đánh nhau vì bảo vệ bạn bè, danh dự, chứ tôi không thích dùng số đông đi ăn hiếp kẻ yếu, hay đánh vì một duyên cớ không chính đáng.

Kể từ ngày An vào học đã hơn một tháng, tôi chưa bao giờ nói chuỵên với nàng. Có nhiều lý do kiến tôi không dám gợi chuyện cùng nàng: lý do thứ nhất là vì tôi nhát, cứ mỗi lần đến gần nàng là tôi run bắn lên. Lý do thứ hai là vì nàng quá nghiêm trang, tôi chỉ sợ mới gợi chuyện nàng đã quay mặt đi thì chỉ còn nước độn thổ. Thứ ba là vì nhiều tay dao búa ngấp nghé nàng, tôi không muốn đánh nhau vì một cô con gái. Và cái lý do cuối cùng là theo lời Nhung nhiều người có địa vị xã hội và ngay cả thầy T cũng có thể ở trong danh sách các kẻ muốn chinh phục trái tim nàng.

No comments:

Post a Comment