Tuesday, August 21, 2012

Cao Nguyên Du Ký

Xin lỗi bạn đọc vì ít thời gian nên đánh bài không được dài

Cao Nguyên Du Ký (tt)

Mặt trời gần gác núi thì xe vào tới địa phận tỉnh Đắk Lắk. Theo tiếng của dân bản xứ thì Đắk có nghĩa là nước, Lắk có nghiã là hồ. Tỉnh có diện tích gần 13.200 km2 với gần 2 triệu dân và thành phố Ban Mê Thuột là thủ phủ của tỉnh.

Cái tên Ban Mê Thuột là do cách đọc trại từ chữ “A ma Thuột”, tên một tù trưởng có thế lực nhất vùng ngày xưa. Tỉnh này nguyên thủy được lập ra vào năm 1904, từ đất của các người Lào, người thượng du cư ngụ. Tỉnh là một cao nguyên độ cao trung bình là 450 m, khí hậu mát mẻ. Phía đông tỉnh gíap với Khánh Hòa (Nha Trang) và Phú Yên. Không nói thì ai cũng biết đây là thủ đô cà phê của Việt Nam. Pháp chiếm Việt Nam làm thuộc địa, khiến dân ta phải đổ ra bao nhiêu xương máu mới lấy lại nền độc lập. Nhưng ngược lại họ cũng làm đất nước ta rộng hơn. Thời nhà Nguyễn trước khi bị Pháp xâm lăng không quản lý được phần cao nguyên Trung Việt. Khi các vua Nguyễn áp dụng chính sách bài đạo Công Giáo, các cho, cố đạo dắt con chiên vào rừng núi của cao nguyên này để tiếp tục hành đạo. Vì vậy ở các tỉnh thuộc cao nguyên có rất nhiều giáo đường cổ kính.

Trời tối hẳn thì xe tới Ban Mê Thuột. Ngay khi ấy bé Alyssa ói làm chúng tôi hơi lo. Chuyến đi này dài khoảng 350 km, nên rất mệt cho em bé. Nếu đi chơi mà toàn người lớn thì chuyện này không đáng kể. Cũng may, bé chỉ ói vài ba lần rồi cầm lại sau khi bà nội xoa dầu nóng cho bé.
Một phần khác là đường Sàigòn Ban Mê Thuột đang được canh tân, nên đường đi không êm ái lắm. Chắc khoảng năm 2011 hay 2012 thì đi lại, lưu thông dễ dàng hơn và các em bé sẽ bớt mệt.
Tôi liên lạc với người hướng dẫn viên du lịch theo sự sắp đặt của công ty OneTravel International để hẹn gặp. Anh này nói giọng Bắc Hà Nội mới, nên rất khó nghe lúc đầu. Anh ta hẹn chúng tôi ở một điểm mà tôi chẳng hiểu đó là đâu. Thật là một thiếu suy nghĩ, khi hẹn với người chưa bao giờ tới thành phố này. Tôi đưa điện thoại cho tài xế, anh ta trả lời với người hướng dẫn viên là xe không qua điểm ấy. Tôi gọi lại và quyết định về bến xe chính của tỉnh.

Chúng tôi tới bến xe chính thì trời đã tối hẳn. Chúng tôi xuống xe, chẳng gặp ai cả bèn đi tới đi lui, trong khi ấy các khách hàng khác đã lên xe trung chuyển để về nhà. Độ mười lăm phút sau thì cả bến xe tối đen như mực chỉ còn gia đình tôi chơ vơ không biết về khách sạn nào. Vợ tôi và hai cô cháu vô cùng lo sợ vì nơi đây quá xa lạ. Bà cháu cứ ôm cứng lấy nhau, run lật bật. Tôi không dám rời đây vỉ sợ lạc với người hướng dẫn du lịch. Nếu có kẻ bất lương tới thì làm sao đối phó? Tôi tháo dây nịt chuẩn bị đề phòng, đối phó với kẻ bất lương. Tôi luôn luôn nói chuyện lớn tiếng để làm kẻ gian sợ và cũng để trấn tĩnh bà cúng hai cháu.

Nửa giờ sau, tôi thấy ánh đèn xe gắn máy từ xa rọi tới. Tay tôi rút dây nịt chuẩn bị. Phút sau, xe ngừng lại. Trong bóng tối nhá nhem với đèn xe tôi nhận ra một nam và một nữ.

Tiếng thanh niên giọng Bắc vang lên:

- Dạ thưa chú có phải là chú Hiệp không ạ?

Tôi đáp:
- Chính tôi đây.

              - Cháu la người hướng dẫn viên địa phương. Tên cháu là Dũng.

Hai người tiến lại chúng tôi gần hơn và Dũng giới thiệu người thiếu nữ đi cùng là bạn gái.

Dũng là người thanh niên trẻ khoảng hai mươi mấy, gương mặt thư sinh, nói năng lễ độ, dễ mến. Còn cô gái đứng khá xa và đeo khẩu trang, nên tôi chẳng biết mặt mũi ra sao chi nghe cô cất tiếng êm ái chào chúng tôi. Dũng thuê xe taxi cho chúng tôi về khách sạn. Dũng và người bạn gái phóng xe mô tô chạy theo.


Về đến khách sạn, hai cháu đùa rỡn, hồn nhiên làm chúng tôi thú vui.

Thật ra nếu là người có kinh nghiệm thì cho chúng tôi tên khách sạn, để nếu khi nguy cấp thì chúng tôi có thể tự động về khách sạn, tránh nhiều phức toái và nguy hiểm.

No comments:

Post a Comment