Friday, June 1, 2012

Trung Quốc du kí 2007

Triều Thiên Cung(tt)

Đường vào Triều Thiên Cung

Cung này được xây vào đời Thanh nên dạng của tòa cung đình nhìn như các mũ mà các quan nhà Thanh thường đội. Triều Thiên Cung là nơi các Hoàng Đế TQ hàng năm tổ chức lễ cầu xin Ngọc Hoàng Thượng Đế ban cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.  Đây có thể ví với Đàn Nam Giao của VN ở Huế.

Chínhđiện


Xế chiều chúng tôi  trở lại xe để đến khu đài liệt sĩ và nhà tưởng niệm họ Mao. Khu này đối diện cổng Thiên An Môn. Hôm nay là ngày thường, không cử hành lễ, nên chúng tôi vào được. Khi chúng tôi đến, đã có hàng ngàn người tụ tập nơi đây, tập thể thao, thả diều, nhẩy múa…


Mặt trời gần lặn, Mary dắt chúng tôi thăm nhà thuốc bắc, nổi tiếng nhất Bắc Kinh, theo lời cô Mary. Nhà thuốc này nằm cạnh đấy. Cô ta còn cho biết Đây là nhà thuốc trực quân đội nhân dân. Cô cũng yêu cầu chúng tôi đừng nói chuyện về chính trị tại khu này dù là tiếng ngoại quốc. Theo lời cô, công an ở đây rất nhiều và tổng đàn cũng ở gần quanh quảng trường. Họ có các máy dịch ra từ 28 ngôn ngữ khác nhau trên thế giới sang tiếng TQ, kể cả Việt Nam.


Vào nhà thuốc, Mary nói những người chỉ nói tiếng Anh sang 1 phòng, những người nói tiếng tiếng Hoa sang phòng thứ 2, còn nhóm nói tiếng Việt sang phòng thứ 3. Gary theo chúng tôi nghe tiếng Việt.

Chúng tôi ngồi vào các dãy bàn để chờ người thuyết trình tới. Một lúc sau, ông Đông Y Sĩ bước vào và nói tiếng Việt y như người Việt. Nhưng khi được hỏi ông có phải người Việt không thì ông trả lời không. Ông nói lịch sử y học của trung tâm, rồi quảng cáo thuốc Bắc. Gary ngồi ngẩn người; tôi phải thông dịch cho anh ta nghe. Sau đó, ông y sĩ lại nói các loại bệnh. Mỗi khi ông chấm dứt đề tài thì lại yêu cầu tôi thông dịch. Thành thử tôi trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ và dịch thật tệ. Nhưng có lẽ mọi người cùng thoải mái, còn tốt hơn không có thông dịch.

Sau phần thuyết trình, ông hỏi chúng tôi ai muốn khám bệnh không và mọi người cùng nói không. Ong lại hỏi ai muốn mua thuốc không; mọi người cũng trả lời không. Ông tỏ vẻ chán nản. Vừa khi ấy một nhóm người bán hàng cho công ty xuất hiện. Các người này có nhiệm vụ cân thuốc, bán thuốc nhưng họ rút lui sau đó khi nghe ông Đông Y Sỹ tường thuật.

Các nhóm khác lúc ấy đang nghe tường trình, khám bệnh và mua thuốc. Chúng tôi bỏ ra trước cửa xem cảnh. Gần đấy là trụ sở của ủy ban Thế Vận và phía trước có một bảng điện tử báo cho còn gần một năm nữa sẽ khai mạc Thế Vận Hội.

Khi tất cả khám bệnh, mua thuốc xong chúng tôi ăn cơm tối với món vịt Bắc Kinh, một món tôi ghét nhất. Món này quá nhiều mỡ và dị ứng với bao tử tôi.

Ăn xong chúng tôi được đưa vể khách sạn nghỉ ngơi. Các bà nhóm tiếng Việt rủ chúng tôi đi massage chân. Gary và tôi không đi. Không hiểu lý do của Gary, nhưng tôi thì chẳng thích mấy ông đực đột rờ chân mình. Mấy bà rờ chân tôi, tôi cũng chẳng mấy ưa; còn mấy cô trẻ rờ chân thì tôi chịu không nổi. Gary và tôi đứng chờ trước cửa.

Chờ một lúc Gary nói:

-          Này ông Vo. Ông và tôi đi lang thang một vòng cho vui không?

Bản tính tôi rất hay tìm hiểu nơi xa nên chấp nhận ngay. Hai đứa tôi đi lang thang quanh đấy rồi ra một đại lộ cách xa khách sạn khoảng gần 2 cây số. Tuy đã 9 giờ tối, nhưng không khí vẫn hầm hầm và người đi kẻ lại cũng tấp nập, xe cộ dập dìu. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện về phong cảnh thành phố.

Đi thêm dộ 1 cây số chúng tôi dừng lại và bắt đầu quay về. Ở một quán cách chỗ tôi độ 20 m, một người đàn ông bản xứ, tuổi trên 40, cởi trần, đột ngột đứng dạy tiến về phía chúng tôi.

Tôi vừa đi vừa nói với Gary:

-          Có người đang theo dõi tao với mày đó. Cứ nói chuyện bình thường và đừng quay lại sau.

Gary hỏi:

-          Thật không?

-          Nó đang đi cách mình khoảng mười mét và càng lúc càng gần.

Tôi quan sát bóng người này khi có ánh đèn đường thì hắn cách chúng tôi độ 2 thước thì giữ khoảng đó, không tiến gần hơn. Gary tin tôi nên không hỏi thêm.

Khi ngang một rạp chiếu bóng, tôi bất ngờ dừng lại; Gary cũng dừng theo làm anh này lỡ trớn đi thẳng.

Khi trở lại đường nhỏ về khách sạn thì người này không theo chúng tôi nữa.

Gary hỏi:

-          Này ông Vo, sao ông biết người theo dõi?

-          Cái cử chỉ của hắn làm tao biết.

-          Nó tìm hiểu cái gì?

-          Nó thấy bạn là Mỹ, còn tôi hắn nghĩ là người TQ. Hắn nghĩ tao và mày trao đổi tin tức. Nhưng khi Chúng mình so sánh thời tiết Denver và Cali thì hắn biết chúnh ta là khách du lịch

Về đến chỗ massage thì các bà và anh người Việt gốc Hoa cũng vừa xong. Tất cả quay về khách sạn.

No comments:

Post a Comment