Sunday, April 12, 2015

Những Ngày Không Mặt Trời- Bài 28


Hôm sau, ngày chủ nhật, tôi giả đò ra chỗ mấy quán hớt tóc ở góc đường Lý Thường Kiệt và Phan Thanh Giản coi đánh cờ tướng. Nhưng thật ra mắt tôi đăm đăm nhìn đến phía nhà thờ, và chờ đợi nhìn lại hình bóng yêu kiều của An lần cuối.

Hơn nửa giờ sau, tôi thấy rất nhiều người đi lễ về, nhưng chẳng thấy bóng An đâu. Mười phút sau nữa, tôi thấy An trong chiếc áo dài trắng thướt tha, một mình trên con đường cạnh ngôi trường cũ. Nàng đang bước đi trên quãng đường mà ngày xưa tôi đã có lần sóng bước cùng nàng. Nàng vẫn đẹp, đẹp lắm, nhưng trên gương mặt dường như có một lớp sương mờ bao phủ lạnh lùng. Tim tôi nát tan ra hàng trăm, ngàn mảnh. Tôi đứng nhìn theo bóng nàng cho đến khi mất hút sau cánh cửa và nghĩ đôi guốc kia không bao giờ thành sự thực.

Tôi ra bãi biển, tìm lại cái băng đá mà nàng cùng tôi đã ngồi mấy tháng trước, rồi ngồi đó nhìn vu vơ hết giờ này qua giờ kia, trong lòng trống rỗng. Bây giờ là mùa đông, nhưng mùa đông ở Vũng Tầu không giá buốt như miền Bắc, nhưng cảnh vật cũng không vui vẻ như mùa hè. Trên bãi biển lơ thơ vài người qua lại; lá bàng rụng xuống che khắp mặt đường. Hay tại con đường cũng lạnh như lòng tôi mà lá bàng đã làm chăn phủ?

Cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, tôi vẫn ngồi nhìn cảnh vật với cõi lòng tan nát. Mặt trời đã lấp ló ở cửa sông, nhuộm vàng những áng mây trên bầu trời và mặt nước. Hình ảnh tương tự như buổi chiều mà hai đứa tôi đã ngồi nói chuyện ngày đó. Qua tàn lá hàng dương liễu, bãi biển vẫn vắng tanh, buồn tênh.


Một cảnh vui của bãi trước

Hôm sau, ngày chủ nhật, tôi giả đò ra chỗ mấy quán hớt tóc ở góc đường Lý Thường Kiệt và Phan Thanh Giản coi đánh cờ tướng. Nhưng thật ra mắt tôi đăm đăm nhìn đến phía nhà thờ, và chờ đợi nhìn lại hình bóng yêu kiều của An lần cuối.

Hơn nửa giờ sau, tôi thấy rất nhiều người đi lễ về, nhưng chẳng thấy bóng An đâu. Mười phút sau nữa, tôi thấy An trong chiếc áo dài trắng thướt tha, một mình trên con đường cạnh ngôi trường cũ. Nàng đang bước đi trên quãng đường mà ngày xưa tôi đã có lần sóng bước cùng nàng. Nàng vẫn đẹp, đẹp lắm, nhưng trên gương mặt dường như có một lớp sương mờ bao phủ lạnh lùng. Tim tôi nát tan ra hàng trăm, ngàn mảnh. Tôi đứng nhìn theo bóng nàng cho đến khi mất hút sau cánh cửa và nghĩ đôi guốc kia không bao giờ thành sự thực.

Tôi ra bãi biển, tìm lại cái băng đá mà nàng cùng tôi đã ngồi mấy tháng trước, rồi ngồi đó nhìn vu vơ hết giờ này qua giờ kia, trong lòng trống rỗng. Bây giờ là mùa đông, nhưng mùa đông ở Vũng Tầu không giá buốt như miền Bắc, nhưng cảnh vật cũng không vui vẻ như mùa hè. Trên bãi biển lơ thơ vài người qua lại; lá bàng rụng xuống che khắp mặt đường. Hay tại con đường cũng lạnh như lòng tôi mà lá bàng đã làm chăn phủ?

Cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, tôi vẫn ngồi nhìn cảnh vật với cõi lòng tan nát. Mặt trời đã lấp ló ở cửa sông, nhuộm vàng những áng mây trên bầu trời và mặt nước. Hình ảnh tương tự như buổi chiều mà hai đứa tôi đã ngồi nói chuyện ngày đó. Qua tàn lá hàng dương liễu, bãi biển vẫn vắng tanh, buồn tênh.

Bỗng tôi nghe: "K..é..t" tiếng thắng xe đạp ở sau lưng.  Tôi giật mình tự hỏi: "Ai đây?" Tâm lý tôi lúc ấy thật hỗn độn: một mặt tôi mong người thắng xe là An, mặt khác tôi mong đó không phải nàng. Quay đầu lại, tôi thấy không phải là An mà đây chỉ là một người nào đó.

Ngồi nhìn những áng mây hồng, tôi tự hỏi nó ở đâu đến đây? Tôi suy nghĩ, làm bài thơ "Tình đầu", rồi đọc se sẽ:

 

 

Một áng mây đem đến mối sầu.

Mối sầu man mác lại từ đâu?

Lòng tôi chợt cảm cô đơn quá.

Chạnh nhớ hôm nao, buổi ban đầu.

 

Ngày ấy gặp em lớp học đêm.

Tình yêu mình đến thật êm đềm.

Nhưng nay em có ngày "vui" ấy.

Để lại mình tôi cô tịch thêm.
 

Hôm nay em sắp bước theo chồng.

Một ngày buồn bã, một mùa đông.

Tôi xin nguyện cầu cho em nhé,

Quên lãng chuyện xưa có được không?
 

Thôi bóng người yêu đã xa vời!

Tôi ngồi lặng ngắm bóng chiều rơi.

 Nhìn rặng liễu gầy trên bãi vắng,

 Xõa tóc buồn che những nụ cười.

 

Bài dịch sang Anh văn:

 

A patch of cloud brings up something gloomy.

Whence the dolefulness comes?

My heart suddenly felt so lonely,

Recalling the first day of memory. 

That day, I met you at a night class.

Then our love has smoothly past.

Today, you have a ‘merry day’,

Let me alone; I must pay. 

Now you’re going to your husband’s family,

In a winter day that’s melancholy.

Let me wish you, my lover,

Forget our past days forever.
 

My lover’s image has gone away.

Sitting alone admiring the sunset as other day.

Watching a row of willow on the deserted beach,

Hanging down its hair to cover smiles of lovesick.

Bỗng tôi nghe: "K..é..t" tiếng thắng xe đạp ở sau lưng.  Tôi giật mình tự hỏi: "Ai đây?" Tâm lý tôi lúc ấy thật hỗn độn: một mặt tôi mong người thắng xe là An, mặt khác tôi mong đó không phải nàng. Quay đầu lại, tôi thấy không phải là An mà đây chỉ là một người nào đó.

Ngồi nhìn những áng mây hồng, tôi tự hỏi nó ở đâu đến đây? Tôi suy nghĩ, làm bài thơ "Tình đầu", rồi đọc se sẽ:

 

 

Một áng mây đem đến mối sầu.

Mối sầu man mác lại từ đâu?

Lòng tôi chợt cảm cô đơn quá.

Chạnh nhớ hôm nao, buổi ban đầu.

 

Ngày ấy gặp em lớp học đêm.

Tình yêu mình đến thật êm đềm.

Nhưng nay em có ngày "vui" ấy.

Để lại mình tôi cô tịch thêm.

 

Hôm nay em sắp bước theo chồng.

Một ngày buồn bã, một mùa đông.

Tôi xin nguyện cầu cho em nhé,

Quên lãng chuyện xưa có được không?

 

Thôi bóng người yêu đã xa vời!

Tôi ngồi lặng ngắm bóng chiều rơi.

 Nhìn rặng liễu gầy trên bãi vắng,

 Xõa tóc buồn che những nụ cười.

 

Bài dịch sang Anh văn:

 

A patch of cloud brings up something gloomy.

Whence the dolefulness comes?

My heart suddenly felt so lonely,

Recalling the first day of memory. 

That day, I met you at a night class.

Then our love has smoothly past.

Today, you have a ‘merry day’,

Let me alone; I must pay. 

Now you’re going to your husband’s family,

In a winter day that’s melancholy.

Let me wish you, my lover,

Forget our past days forever. 

My lover’s image has gone away.

Sitting alone admiring the sunset as other day.

Watching a row of willow on the deserted beach,

Hanging down its hair to cover smiles of lovesick. 

***

No comments:

Post a Comment