Ngày 27 tháng 2,
năm 1962, một biến cố chính trị khác đã xảy ra ở miền Nam. Đó là cuộc dội bom
Dinh Độc Lập. Quả bom thứ nhất đã phá hủy một phần Dinh Độc Lập, quả thứ hai
rơi ngay miệng hầm trú ẩn của gia đình ông Diệm, Nhu và cả Đức Giám Mục Ngô
Đình Thục. Nhưng quả bom này không nổ. Gia đình ông Diệm may mắn đã thoát chết
trong đường tơ kẽ tóc. Biến cố mày cũng làm tôi suy nghĩ nhiều về nền chính trị
của Việt Nam Cộng Hòa. Có lẽ tuổi tôi còn quá nhỏ để nhìn thấy những bí ẩn của
Tổng Thống Diệm chăng?
Một ngày vào đầu
năm 1962, bố mẹ tôi làm một bữa tiệc để khoản đãi gia đình ông Th. Chiều hôm đó,
tôi lăng xăng giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, bầy biện bàn ghế...và lâu lâu chạy ra
nói chuyện với chị em của Kim.
Dọn dẹp xong,
tôi ra cạnh nhà tìm Kim và Lư. Tôi thấy Kim đang cầm một cái sào nhỏ, chọc
những trái trứng cá chín đỏ mọng trên cây. Tôi thầm nghĩ, cô gái này chẳng có
câu nệ nghèo giầu gì đâu? Nếu cô ta tỏ ra là tiểu thư khuê các đời nào đi chọc
mấy trái trứng cá mắc dịch này của con nhà nghèo làm gì?
Tôi hỏi:
- Kim thích mấy
trái trứng cá này hả?
Nàng cười tươi
như hoa, trả lời tôi với giọng Huế:
- Kim thích chứ!
Có một quả to quá ở đầu cành tê tề, nhưng cao quá Kim lấy không được.
- Để tôi leo lên
hái xuống cho Kim.
- Coi chừng nguy
hiểm đó Hiệp.
- Không sao! Trò
chơi con nít mà.
Nàng đâu biết rằng thủa nhỏ tôi
là một tên mục đồng, leo trèo, lăn lộn giữa rừng núi đầ trăn rắn và
thú dữ. Rồi vào đây thì bị cao bồi, du đãng ức hiếp, đánh nhau hàng
ngày.
Tôi leo lên và
hái trái đó xuống cho nàng.
Trái này to hơn
các trái khác nhiều.
Kim mừng lắm:
- Hiệp, Hiệp có
mảnh giấy trắng không?
- Có chứ, mà Kim
định làm gì vậy?
- Kim gói quả
trứng cá ni về nhà.
Tôi nghĩ bụng:
"Tại sao nàng lại gói trái này về nhà làm gì? Sao không ăn quách cho
rồi?"
Tôi cười:
- Theo tôi!
Tôi đưa nàng vào
nhà, rồi tới cái bàn học bừa bộn của tôi. Tôi đã từng chiếm giải quán quân về
bừa bộn, nên cái bàn này nhìn rất khủng khiếp. Trong khi tôi tìm cho nàng một
tờ giấy trắng, nàng xếp lại mấy quyển sách của tôi cho thật ngăn nắp.
Tôi cười chữa
thẹn:
- Kim à! Tôi chiếm giải vô địch về bừa bộn đó.
- Con trai, ai mà không bừa bộn.
- Nhưng tôi là số một. Kim không nói thế tôi buồn lắm đó.
Kim cười, cầm một quyển vở bìa dày xếp vào góc bàn, rồi hỏi:
- Quyển chi đó?
- Quyển sách chép các bài nhạc ngoại quốc ấy mà.
- Kim coi được không?
- Được chứ, cứ tự nhiên.
Vài năm trước, sau khi An yêu cầu tôi hát trong dịp tất niên, nhưng tôi
không thuộc bài hát nào cả. Tôi rất hận mình, vì đã không thỏa mãn được lời yêu
cầu của người đẹp, nên tôi đã lên đài phát thanh xin những lời của các bài nhạc
ngoại quốc yêu cầu, rồi ghi vào một quyển sách. Đó cũng là một cách học Anh văn
của tôi.
Lật vài trang, Kim hỏi:
- Ai viết tựa và vẽ cho Hiệp vậy?
- Tôi làm lấy đó Kim à.
- Nhìn đẹp lắm. Hiệp có thể vẽ tương tự cho Kim một quyển được không?
- Được chứ!
- Ngày mai, Kim sẽ mua một quyển sách, rồi ghi lời bài hát. Ngày mốt, Hiệp
đến nhà Kim lấy hộ được không? Kim không có xe đạp mà.
- Không sao cả, ngày mốt tôi đến nhà Kim, sau khi tan học.
Hai hôm sau, tôi tới nhà Kim. Nàng vui như một con chim non, dẫn tôi vào
phòng học của nàng, rồi lôi một quyển sách, và trao cho tôi. Bất thình lình,
tôi thấy trái trứng cá đỏ ối mà tôi đã hái cho nàng hai ngày trước còn y
nguyên, nằm trong một cái hộp bằng plastic, trên bàn, và ngay phía trước cái
ghế ngồi của nàng. Chung quanh trái trứng cá được chèn bằng bông gòn trắng
tinh. Giá trị của chiếc hộp đó quá cao so với trái trứng cá. Tôi nghĩ cô gái
nhà giầu này chỉ cần bỏ ra một vài đồng thì có thể mua cả một rổ trái trứng cá,
chứ cần gì phải làm thế này. Hay...hay là...?
Tôi hỏi:
- Kim, sao.. sao Kim không ăn trái trứng cá mà để làm gì vậy?
Mặt Kim bỗng đỏ bừng, thẹn thùng nói:
- Không...không...Kim chỉ...chỉ để ngó cho vui thôi.
Tôi không những thấy nàng chỉ đẹp, mà còn duyên dáng dễ yêu nữa. Tim tôi
bất chợt đập thật mạnh không lẽ...Tôi vội dẹp ngay ý tưởng đó, tự nhủ thầm:
"Mình có gì mà nàng để ý đến mình. Đừng mơ tưởng hão huyền!"
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc, rồi chia tay.
No comments:
Post a Comment