Sunday, April 19, 2015

Những Ngày Không Mặt Trời- Bài 29

Chương 06




 
 

Những ngày xuân cô đơn, buồn tẻ trôi qua. Tôi về Sàigòn để tiếp tục con đường học vấn. Tôi dùng bài vở làm vũ khí để chống lại bịnh thất tình. Từ ngày ấy, tôi không còn gặp lại An nữa, và tôi cũng nghe phong thanh rằng An lấy một y sĩ quân y. Lòng tôi thầm cầu nguyện cho nàng một cuộc đời hạnh phúc bên người chồng đã thật tâm yêu thương nàng.
Tháng giêng 1961, Hà Nội tuyên bố một mặt trận được thành lập ở miền Nam, lấy tên là "MẶT TRẬN DÂN TỘC GIẢI PHÓNG NIỀM NAM." Tiếp theo sau đó, Cộng Sản gia tăng hoạt động, bằng cách phục kích, bắt cóc các viên chức cao cấp của chính quyền miền Nam.
Cộng Sản cũng tung ra một chiến dịch mới ở Mỏ cày bến tre. Đó là chiến dịch "Đồng Khởi và Cải Cách Ruộng Đất" nhằm áp dụng phương pháp đấu tố những gia đình địa chủ ở nông thôn miền Nam.


Khi học tư ở Sàigòn, tôi có một số bạn mới và trong số ấy có một thanh niên tên Cửu cỡ cùng tuổi là người thân nhất. Tôi hay lên nhà Trụ- người anh em bà con đã từng ở Nấp với tôi, chơi. Trụ cũng cỡ tuổi tôi nhưng đang học đệ nhất Chu Văn An. Còn Cửu ở nhà người bà con trên ở đường Trần Quý Cáp, cách nhau vài trăm thước. Thật là một tình cờ. Tôi hay sang Cửu chơi và cũng quen luôn mấy người em họ xa lắc của Cửu là Lan, Hạnh, Nhàn. Thật ra ba của Cửu lấy cô em út gia đình mẹ Lan, Hạnh, nên không có họ hàng thật sự. Nhưng Cửu lớn hơn mấy người này nên họ gọi Cửu là anh thôi. Nhàn là nam còn hai người kia là nữ. Lan năm đó mới độ 13 tuổi, Nhàn 12 còn cô bé Hạnh mới lên 9. Mấy người này cũng hay chia vui cùng Cửu và tôi. Lúc này, nhà bố mẹ ba người này là chủ của dãy nhà nhiều căn trên đường Trần Quý Cáp, nên cố một mức sống khá cao.

Cuối năm học đó, tôi đậu tú tài I. Tôi nhớ lại ngày trước, khi thăm An, nàng nói khi thi đậu nhớ khao nàng, và bây giờ sẽ không bao giờ gặp nàng nữa. Đậu rồi nhưng biết khao ai đây? Niên học tiếp theo, tôi vào học đệ nhất B 4 Chu Văn An, cùng với Trụ.

Cùng lúc ấy, bố mẹ mua một căn nhà nhỏ ở đường Trương Minh Giảng (Lê Văn Sĩ ngày nay), và cả nhà tôi đoàn tụ về đấy. Cẩm Dung đậu xong trung học và phải bỏ học để tìm việc làm. Một trong các việc làm của Cẩm Dung là làm ca sĩ cho đài phát thanh Sàigòn, với danh hiệu Thanh Mai.

Riêng tôi, tôi cũng nối tiếp nghề dạy học bằng cách đi kèm hai đứa bé, con một ông chủ tiệm radio ở Dakao để phụ với gia đình. Nhân đó nhà tôi có tiền, nên tôi được đi học Aikido, Judo, và Tei Kowndo với giáo sư Đặng Thông Trị, và tại đây tôi đã gặp anh Đặng Thông Phong cũng về học với thầy Trị. Anh Phong là em ruột thầy Trị, người nhỏ con, nhưng rất nhanh nhẹn.

Vào năm 1961, ông Th cựu Tỉnh trưởng một tỉnh ở miền Trung đem gia đình ông vào Sàigòn. Ông nhận một nhiệm vụ mới ở đây, đó là Giám Đốc một nha. Người con gái thứ ba xinh đẹp của ông: Kim, lúc ấy theo học lớp đệ nhị trường Gia Long (Minh Khai bây giờ,- Theo bố mẹ cho biết ông Th mất chức tỉnh trưởng vì ông là một người Phật giáo.)

Sau hơn mười lăm, mười sáu năm không gặp, ông hẹn bố tôi đem gia đình đến ăn cơm tối tại nhà ông. Bố tôi đem tất cả gia đình tới nhà ông từ buổi chiều. Nhà ông Th là một biệt thự thật đẹp nằm trên đường Trương Minh Ký, cách nhà tôi độ hai cây số. Sau một hồi giới thiệu gia đình hai bên, ông Th  lấy xe hơi chở Kim, Lư, Cẩm Dung, Thắng và tôi đi coi phim. Lư là em trai kế của Kim. Cậu này nhỏ hơn tôi lối ba bốn tuổi. Phim chúng tôi xem là phim "April Love" do tài tử Pat Boon thủ vai chính.

Khi vào rạp, vô tình tôi và Kim ngồi cạnh nhau. Kim thường ghé đầu sang tôi thì thào về chuyện phim đó. Dù rằng nàng đẹp thật, nhưng tôi không bao giờ dám nghĩ đến chuyện yêu thương nàng, vì những lý do sau: Trong tim tôi hình ảnh An chưa phai mờ. Tôi sợ lại thất tình, khi người yêu lên xe hoa. Một lý do khác là nhà nàng quá giầu, mà người giầu thường khinh khi kẻ nghèo.

Sự liên hệ giữa hai gia đình chúng tôi rất thân mật. Mỗi khi mẹ tôi làm một thứ ăn gì đặc biệt, bà thường sai tôi đem món ăn đó tới biếu ông bà Th. Trong những dịp này, tôi có dịp nói chuyện với Kim cũng như các chị em của nàng. Những người này đều có cảm tình với tôi. Sau nhiều tháng tiếp xúc, tôi nhận thấy cô gái nhà giầu của miền sông Hương núi Ngự này không khi người như tôi nghĩ, mà còn rất thùy mị dễ thương. Tôi thấy sợ hãi, vì có lẽ tôi đã có nhiều hảo cảm đối với cô gái ấy.

No comments:

Post a Comment