Một buổi chiều tà
ra bờ biển nhớ về vợ con.
Hạ Long, Vũng Tầu[1]
Quanh co bờ biển buồn
tênh.
Gió hiu hắt thổi; nắng
chênh chếch sầu.
Xa khơi một cánh buồm
nâu.
Mênh mông mặt nước
biết đâu quê nhà?
Xin mây đừng nhuộm
nắng tà.
Xin cây đừng khóc
khiến ta phải buồn.
Quê nhà có nắng chiều
buông?
Có mây nhuộm nắng; cây
buồn khóc than?
Mong em, con được an
toàn.
Anh về đem mẹ con nàng
đến đây.
Để rồi nối lại những
ngày
Mà mình xa cách, mà
đày gian truân.
VHKT
-1976
HA LONG STREET
Curvy seashore line is so gloomy
The sea breeze is blowing; sunray is melancholy.
A brown sail is at the high sea.
Over immense water surface, I can't recognize my lover's country.
Sunray please don't dye the cloud.
Trees, please don't cry, that makes me down.
At your village, the sun is setting, do you see?
Does the sunray dye clouds brown; do trees cry sorrowfully?
I wish you and our son safety.
I will take both of you here with me.
We then continue our life,
That we had suffered separation and misery.
VHKT-
LA 1997
[1] Trước năm 1980, đường Hạ Long
ven biển, dưới chân núi Nhỏ là một con đường nhỏ xíu, quanh co, hoang vắng. Năm
1976, tôi về đây đánh cá, trong khi vợ con vẫn sống tại Tân Thiềng, Chợ Lách.
Sau một ngày lam lũ, xuống đường (khúc từ bến tấu cánh ngầm đến Niết Bàn Tịnh
Xá ngày nay) nhìn ra biển trong buổi chiều tà. Chợt nhớ vợ con nên làm bài thơ
này.
No comments:
Post a Comment