Một tuần lễ sau,
tôi xin phép bố mẹ tôi được học nhẩy lớp; thay vì học đệ tam (lớp 10) rồi học
đệ nhị (11) để thi tú tài I, thì bỏ đệ tam mà học ngay lớp để nhị. Ông bà đều
bằng lòng và nhắc nhở tôi rằng sự học theo cách ấy rất khó và rất tốn tiền, vì
phải học trường tư thục.
Mẹ khuyến khích:
-
Con quyết
tậm học nhảy lớp thì mợ rất vui mừng. Con cố lên nhe! Như con thấy, bà con dòng
họ mình; con cái bạn bố mẹ thi tú tài trượt lên trượt xuống. Họ cũng cố gắng chứ
không phải là kẻ ăn chơi. Mợ biết con rất có tinh thần trách nhiệm. Con phải cố
gắng hơn thì mới mong có kết quả tốt.
Tôi đáp
để trấn an mẹ:
-
Con sẽ cố
gắng hơn mợ ạ.
Ngày hôm sau,
tôi lên Sàigòn và ghi tên học tại trường Nguyễn Công Trứ, góc đường Hai Bà
Trưng và Hiền Vương (Võ Thị Sáu ngày nay) ở Tân Định. Ghi tên học xong, tôi
quay về Vũng Tàu, vì còn gần một tháng nữa mới vào niên học, và tiếp tục lớp
toán của tôi.
Tôi nhận thấy
một điều làm tôi lại kém môn Pháp văn, vì lớp đệ tam, những người học sinh ngữ
hai bắt đầu từ a, b, c, nhưng nếu tôi học tắt thì tôi phải học môn này với các
bạn đã học được một năm rồi.
Khi từ Sàigòn
về, tôi mấy lần định đến thăm An, nhưng lại nhát gan, và nhất là sợ giọt nước
mắt của nàng. Chiều hôm ấy, tôi định bụng lại nhà nàng chơi, khi đến nơi, lại
thấy cửa đóng, then cài, nên ngần ngừ ở trước cửa một lúc, rồi đi thẳng ra Bãi
Trước.
Tìm một băng đá
trống, gần ngã ba đường Lê Lợi- Quang Trung, tôi ngồi xuống, ngắm cảnh biển lúc
hoàng hôn. Sau tàn lá của hàng dương liễu, những lượng sóng vàng đang theo nhau
vỗ xào xạc vào bãi cát, dưới ánh sánh vàng ối của chiều tà, ngoài khơi một cánh
thuyền buồm đang chơi vơi, giữa biển cả.
Lòng tôi thấy cô
đơn, khi nghĩ đến những ngày sắp xa cách An, rồi bất chợt đọc se sẽ:
"Nắng chiều nhuộm sóng nước vàng,
Chân mây man mác, bóng nàng đâu đây?"
Đột nhiên, tôi
nghe tiếng xe đạp thắng ở sau lưng. Quay đầu lại tôi thấy An, trong chiếc áo
cánh xanh nhạt, dừng xe đạp sau lưng tôi, trên môi đang nở một nụ cười tuyệt
đẹp.
Tôi mừng quá reo
lên:
- An! An đi đâu
vậy?
- An lấy xe, đạp
một vòng quanh bãi biển cho đỡ buồn.
- An ngồi đây
nói chuyện một lúc được không?
Nàng mỉm cười,
dắt xe lên lề dựng vào một gốc bàng gần đó. Tôi ngồi sang một đầu ghế để nhường
chỗ cho nàng. An ngồi xuống đầu ghế kia.
Tôi hỏi:
- Bây giờ, An
thấy thế nào?
- Đỡ buồn nhiều
rồi. À còn Hiệp thì sao? Đã có quyết định gì về chuyện học băng lớp chưa?
- Tôi sẽ học
trường Nguyên Công Trứ, Tân Định vào cuối hè này.
An chợt thở dài
yên lặng, mắt đăm chiêu nhìn chiếc thuyền buồm ngoài khơi. Tôi cũng yên lặng
nhìn về phía đó, và phân vân chẳng hiểu nàng đang nghĩ gì? Riêng tôi, tôi đang
buồn cho những ngày chia li sắp tới.
Vài phút sau, An
phá tan sự yên lặng, buồn bã đó:
- Hiệp! Hiệp có
muốn An làm tặng Hiệp vài vật kỷ niệm không?
Tôi mừng lắm, vì
nghĩ rằng từ nhỏ đến giờ chưa một người con gái nào tặng tôi một vật kỷ niệm,
mà bây giờ người tôi yêu trộm nhớ thầm lại có nhã ý này thì là một điều quí giá
vô cùng.
Tôi hí hửng:
- Bất kỳ thứ gì
An cho tôi, tôi cũng quí vô cùng.
Nàng nhoẻn một
nụ cười tươi tắn:
- An cần một số
giấy có hình mầu. Hiệp có không?
- Tờ "Thế
Giới Tự Do" được không?
- Được chứ. Khi
nào rảnh Hiệp nhớ viết thư về cho An nhe.
Chúng tôi nói
chuyện đến sẩm tối, rồi chia tay.
No comments:
Post a Comment