I-
Lockheed D-21
Trong cùng thời gian phát triển A-12, CIA cùng USAF cũng yêu cầu Kelly
Johnson và Skunk Works nghiên cứu chế tạo một phi cơ không người lái với vận
tốc trên Mach 3 và bay thật cao để có thể do thám các căn cứ không quân Liên Xô
và Trung Quốc ở thật sâu trong nội địa mà không guy hiểm cho phi công.
Đáp lại đòi hỏi này, các kỹ sư Skunk Works bắt đầu làm việc trên bàn vẽ
kể từ năm 1962. Lúc ấy họ đặt tên cho project là Q-12. Để giảm chi phí, nhóm đã
quyết định thiết kế một máy bay nhỏ, nhỏ chỉ chở một máy hình với độ phân cao
(high resolution). Nhưng nếu máy bay lên xuống lại tốn nhiều tiền cho bộ chân
đáp với các bánh xe. Họ lại quyết định phi cơ không chân đáp, và như vậy nó
được cõng trên một phi cơ khác, gọi là phi cơ mẹ. Khi bay đến vùng địch nó sẽ được đẻ từ không trung (Air born). Như
vậy máy bay sẽ như là một hỏa tiễn. Vì máy bay đã được phóng đi với vận tốc đầu
từ phi cơ mẹ nên Kelly Johnson dùng động cơ Ramjet sẽ có lợi hơn.
Rampjet chỉ có thể khởi động trong một môi trường mà không khí tự nhiên
di chuyển vào động cơ trước. Khi không khí vào buồng máy thì sẽ bị nén lại bởi
một hệ thống nén, rồi đưa vào buồng nổ, hợp với nhiên liệu tạo ra một sức mạnh
để đẩy vật về phía trước.
Rampjet
Vì vậy Kelly Johnson đã chọn động cơ RJ43-MA-11 của hãng Marquart. Đây là
một hãng nhỏ ở Venice- Ca (phái tây Los Aneles) sau đổi về Van Nuys cũng thuộc
California. Tuy vậy, hãng đã thiết kế động cơ trên cho hỏa tiễn địa không của
Boeing. Marqart đã đổi sửa động cơ này thành RJ43-MA20S-4.
Nhưng làm sao máy bay có thể đem hình ảnh trở về căn cứ khi không có chân
đáp?
Để giải quyết vấn đề, các kỹ sư lại nghĩ tới việc sau: Lúc về đến căn cứ,
phi cơ sẽ bung máy hình ra với một dù rồi được thu hồi còn máy bay sẽ phải tự
hủy.
Lúc ấy máy bay đổi tên từ Q-12 thành tên D-21.
D-21
Máy bay này có các kích thước và khả năng không hành (Specifications) như sau:
M-12 cõng
D-21
B52 và 2
chiếc D-21
|
Thursday, July 18, 2013
Tìm Hiểu Không Thám- Bài 12
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment