Tuesday, June 24, 2014

July 4-2011 Du Kí- bài 2


ĐOẠN ĐƯỜNG 2: Richfield-Denver

Bản đồ đoạn 2
Sáng hôm sau: ngày 3 tháng 7, khi đang say sưa, chuông điện thoại reo vang. Tôi mở mắt thấy 6 giờ sáng. Chuông điện thoại chỉ là người hướng dẫn du lịch đánh thức chúng tôi lo vệ sinh, ăn sáng mà khởi hành đúng giờ. Tiền mua vé du lịch bao luôn ăn sáng, nên chúng tôi không cần trả tiền các thứ này.
Tất cả chúng tôi lục đục rửa mặt đánh răng rồi kéo nhau xuống phòng ăn sáng. Chúng tôi rời khách sạn lúc 7 giờ sáng sau một bữa điểm tâm thật đơn giản chỉ có cà phê, cereal và pan cake. Cereal là một loại thực phẩm làm từ ngũ cốc nấu chín, xấy thật khô ăn với sữa tươi. Còn pan cake thì như loại bánh kẹp, không đường và ăn với mật. Nếu bạn nào không thích ăn các thức này thì nên lo mang theo đồ ăn sáng như xôi, bánh khúc, trứng luộc… Sau hơn một giờ di chuyển thì xe lại đi vào vùng khô cằn của sa mạc, chỉ thấy toàn cát đá, núi trọc. Tuy nhiên núi nơi này rất đẹp với nhiều hinh dạng kỳ dị.
Đến 10 giờ sáng, xe ngừng tại thị trấn Green River nhỏ nhen của Utah. Nó có tên này là vì cách đó độ khoảng 1 cây số có giòng sông Green River với nước thật sự. Đó cũng là nơi có nước chảy duy nhất trong khoảng c trăm cây số. Ở đây lưa thưa vài ba cây xăng cùng bốn năm cửa hàng hamburger, hotdog hay subway. Nói cho đúng, chỗ này đ khách viễn phương dừng chân, đổ nước bên ngoài vào xe, đổ nước bên trong người ra ngoài, mua đồ ăn trước khi vào một đoạn dường dài băng sa mạc. Người hướng dẫn viên cho biết chúng tôi nên mua Subways hay Hamburger để ăn trưa vì từ đây vào đến công viên Arches sẽ không chẳng còn thị trấn nào để nghỉ. Thật ra phía nam viên quốc gia Arches, có thị trấn Moab, mà xe đi từ phương bắc đến nên ghé vào sẽ tốn nhiều thì giờ.
Nửa giờ sau, xe tiếp tục theo xa lộ 70 đông, vượt qua con sông Green River rồi chạy qua các bãi cát sỏi khô cằn và những ngọn núi trọc. Cách Green River khoảng 32 km, xe rẽ vào đường 191 nam. Xe chạy trên đường này khoảng 40 km thì vào vùng núi đá đỏ có nhiều hình dạng tuyệt đẹp. Chẳng mấy phút sau, xe tiến vào một thung lũng, ngừng lại và người hướng dẫn viên đi vào phòng điều hành công viên Arches để mua vé.

Ngồi đợi mua vé, chúng tôi thấy thấp thoáng qua các gộp đá các loại xe, lớn nhỏ đang, lên xuống trên các con đường ngoằn nghèo trên lưng chừng ngọn núi bên tay phải.
Lili hỏi:
- Ông ơi! Xe trên ấy đi đâu vậy?
Tôi âu yếm nhì cháu trả lời:
- Xe mình cũng sắp theo các xe ấy đấy con. Mình lên trên ấy để xem các cảnh thật đẹp đó.
Cùng khi ấy người hướng dẫn viên quay lại xe. Tài xế tiếp tục con đường.
Từ đây, xe bắt đầu leo núi trên con đường ngoằn nghèo lên cao khoảng 500m. Ngồi cạnh tôi là cô cháu Alissa gần 5 tuổi. Cháu nhìn cảnh thấy xe leo lên cao, nhìn lại con uốn khúc với các gộp đá hai bên dứơi, cháu la lên:
-          Wow! Ông ơi đẹp quá!
Phải nói là các tảng đá nơi đây bị sâm thực bởi gió cát có các dạng thật đẹp.
 

Công Viên Arches được tạo ra trong thời đại địa chất Jurassic (Kỷ Jura) là một kỷ trong kéo dài từ khoảng 200 triệu năm trước, khi kết thúc tới khoảng 150 triệu năm trước. Kỷ Jurassic còn được biết đến là thời đại Khủng Long. Năm 1993 đạo diễn lừng danh Steven Spielberg đã tung ra phim ăn tiền Jurassic Park nói về chuyện các con khủng long trong kỷ này còn sót lại. Trong thời gian này nước biển tràn vào rồi bốc hơi để lại một lớp muối dày cùng các sa thạch hay đá cát. Sau đó, nứơc mưa làm tan muối để lại các tảng đá sa thạch. Cả trăm triệu năm, gió mưa cát thổi soi mòn dá thành các hình dạng tuỵêt mỹ nhất là các cổng trời thiên nhiên. Trong công viên rộng 310 km2 này có đến 2000 cổng và các tảng đá lừng danh.

Lẽ dĩ nhiên, chúng tôi không thể đi xem hết cái đẹp kỳ vĩ của công viên này. Nếu bạn muốn xem hết, thì nên đi một xe Camper, thật tốt, có máy điều hòa không khí, mang thức ăn và nhất là nước uống cho 1 tháng, cùng nhiên liệu chạy xe. Nếu không thì ban ngày vào xem, tối ra Moab City nghỉ ngơi, nhưng nhớ là đã ra rồi vào là tốn tiền vào cửa đấy.

Lên hết dốc, chúng tôi ở trên một cao nguyên. Một thời gian sau, từ xe chúng tôi đã thấy các cổng trời hiện lên trên vùng cát đá khô cằn.

Cháu Alissa nhìn các cổng đá vĩ đại ở tuốt xa xa nói:

-          Ông ơi! Con muốn lên.

Vì cháu không đủ ngôn ngữ điển tả rằng “ông ơi con muốn đến đó.” Tôi thấy ngoài trời, theo thông báo của hướng dẫn viên là 104 độ F (40 độ C) và đường xa cả cây số thì cháu làm sao đến đó được, nên chỉ nói an ủi cháu:

-          Ừ! Tý nữa ông cháu mình đến đó.

Xe ngừng lại lúc 1 giờ trưa, và tất cả chúng tôi xuống xe. Ai nấy thi nhau chụp hình lưu niệm, dưới cái nóng cháy da, nhưng cái đẹp thiên nhiên làm mọi người quyên mất cái khó chịu ấy. Tôi cũng chụp cho gia đình vài tấm, rồi quay ra chụp cảnh.

 
(Tại cổng trời có cả chục người đứng, nhưng bạn thấy nổi không? Nó chẳng gần đâu nhe)
Arches National Park
 
Nơi đây nóng cháy da người.
Sao ai nấy vẫn tươi cười hả hê?
Chắc vì cảnh cảnh đẹp mà mê.
Quên mất cái nóng, nghĩ về thiên thai.
Đường đi dù có dặm dài,
Gạt bỏ phù phiếm, trần ai cõi đời.
VHKT
Cháu Alissa dục:
-          Ông ơi! Đi với con!
Tôi chẳng còn cách nào hơn là theo cháu.
Cháu bé thứ hai 9 tuổi tên Lilian rất thích chụp ảnh như ông nội, đòi tôi đưa máy cho cháu. Tôi trao máy cho Lili. Chụp một lúc cô bé trao máy lại cho tôi. Tôi không ngờ cháu bé tý hon cắm đầu đi trước theo hướng cổng trời vào, nên tôi rảo bước theo cháu. Tôi sát nút nắm tay cháu theo đám đông vào cổng đá. Đi khoảng 2/3 đoạn đường thì nhóm xe chúng tôi khoảng 60 người quay lại xe gần hết, vì nóng quá. Họ muốn ngồi trên xe có máy lạnh ngắm cảnh cũng đủ, không nuốn bị BBQ mà sờ được cục đá. Nhưng cô cháu tý hon của tôi không nản bước.
Đi thêm một đoạn nữa tôi gặp cặp vợ chồng Hùng. Hai vợ chồng thấy tôi mừng quýnh, nhờ tôi chụp ảnh cho hai người một lượt, rồi họ quay về xe. Đây là cặp cuối cùng của đoàn xe tôi. Tôi cũng nhờ Hùng chụp cho hai ông cháu 1 tấm. Khi tôi chụp ảnh cho hai người bạn xong, thì cháu nhỏ đã đi xa khoảng 20 m, nên tôi vội vã theo cháu.
 
Hình hai ông cháu
 
Cuối cùng hai ông cháu tới nơi.
Cháu thích chí nhảy lung tung dưới bóng mát của cổng đá. Ở dưới bóng cổng trời thật dễ chịu thoải mái, bõ cộng cho chuyến đi phơi nắng. Thỉnh thoảng, trong các ke đá thòi ra một đầu của một con sóc rình mấy miếng đồ ăn rơi của khách du lịch.
Tôi nghe tiếng cháu gọi:
- Ông ơi! Con Squirrel! Take a picture!
Quay sang, tôi thấy cháu đang hí hửng nhìn con sóc nhảy từ gộp đá này sang gộp đá khác.
Tôi vội lấy máy chụp theo ý cháu.
Nhìn sang phía kia là một thung lũng có phần xanh tươi hơn phần bên chúng tôi mới đến. Độ 10 phút sau thì cháu thứ hai Lili nhập bọn với hai ông cháu tôi. Thêm 5 phút nữa thì vợ tôi và cô cựu học sinh Đỗ Ngọc Thanh cũng lại thế là cả nhóm tôi đã vào cổng trời. Chung quanh chỗ này có nhiều cổng nữa nhỏ hơn và một lố các gộp đá nhìn như một đoàn voi đang đưa vòi lên trời. Nơi ấy được gọi là Elephant Parate.
Sau khi quay lại xe, chúng tôi được đưa lại xem hòn đá được gọi là Balance Rock. Đây là một gộp đá trên phình ra to bằng 3 chiếc xe bus hình như một trái đào, được nâng lên bởi một gộp đá mà phần thắt nhỏ khỏang 1/5 tảng đá bên trên. Thật là một kì dị của thiên nhiên. Cảnh làm tôi nhớ lại chuyện Tể Thiên Đái Thánh ăn cắp đào của Tây Vương Mẫu.
 
Hình Balance Rock
Chung quanh chỗ ấy, có rất nhiều tảng đá kì dị khác.
Gió cát đưa đẩy làm mòn các gộp đá này, rồi một thời gian sau; không biết một ngàn, hai ngàn năm sau các cổng đá, trái đào tiên trên sẽ biến đi và rồi các cổng đá, trái đào mới sẽ xuật hiện. Đời con người thật là phu du trước thiên nhiên. Thật là khâm phục bàn tay nghệ sĩ tài ba của thiên nhiên. Nhưng trong vũ trụ vô bờ, chính trái đất cũng chỉ là một hạt bụi li ti trong dại dương bao la, thì con người ta chẳng là cái gì cả.
Tôi chợt nghĩ :"Bây giờ mình còn đứng nhìn các tảng đá này. Mười năm, hai mươi, ba mươi năm sau có sẽ người khác đứng đây ngắm chúng, và có thể Lili, Alyssa cũng sẽ dẫn con cháu của chúng lại đây. Còn thân ta ra sao? Ta đâu còn được bên cạnh hai cháu nữa. Tôi bất chợt thở dài.
Xe nổ máy và rời khỏi công viên lúc 2 giờ chiều.
Trên xe, nghĩ lại cảnh vừa qua làm bài thơ tặng nhóm Việt Nam cùng du ngoạn và cô cựu học sinh của tôi bài thơ sau:
Tranh thơ
Arches National Park.
Cổng này không đục mà nên.
Ngàn xưa là chỗ của tiên ra vào.
Bên kia là một vườn đào.
Tề Thiên lên tận trời cao đem về.
Bây giờ hoang vắng tứ bề.
Còn đá vạn dạng làm mê con người.
VHKT
 
Xe quay lại đoạn đường 191 để gặp lại xa lộ I 70 đông. Đoạn đường I 70 bây giờ nhập với US Route 6 hay Grand Army of the Republic Highway. Grand Army of the Republic Highway là xa lộ chính nối từ Bishop, California đến Provincetown, thuộc bang Massachusetts mãi cho tới năm 1964. Trên địa phận Cali, nó nối Bishop tới Long Beach. Hiện nay, nó là con đường liên tục dài nhất Hoa Kỳ. Cái tên này là để vinh danh một đơn vị trong cuộc nội chiến Nam Bắc (1861 - 1865).
Từ vùng này trở đi, bốn phương tám hướng toàn là cát, sỏi và đá, chẳng một bóng người. Vùng đất nhìn rất bằng, cây cối lưa thưa, lá nhỏ li ty, khô cằn chen trong đó là các gộp đá đủ hình dáng; cái thì duyên dáng như một thiếu phụ ngồi; gộp thì quái dị như quỷ sứ gác của của Diêm Vương Cung. Theo thực vật học, cây lá nhỏ là để bớt thoát nước và đồng thời ít cần nước. Chính là loài cây mọc ở sa mạc.
Điệp quay sang tôi hỏi:
- Ông à! Tại sao nơi đây lại bằng phẳng như vậy?
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nơi đây mấy triệu năm trước là vùng nước biển, nhưng vì núi bao chung quanh nên trở thành một hồ nước mặn vĩ đại. Nhưng vì các biến chuyển địa chất, nên nước rất đục, chứa toàn đất cát. Cả triệu năm như vậy làm đất cát lắng xuống từ từ. Vì là hồ, nên ít sóng hơn biển, nên sự trầm lắng của đất cát cũng ít sáo trộn do đó có một bề mặt bằng phẳng như vậy.
Điệp thắc mắc:
- Nhưng tại sao bây giờ chẳng có đất mà toàn là cát, đá vậy?
Tôi giải thích tiếp:
- Em biết không. Đất là vật nhẹ, cát và đá là vật nặng. Khi chìm thì vật nặng chìm xuống trước, vật nhẹ chìm sau. Vật cát thường ở dưới; đất ở trên. Nước biển từ từ rút xuống. Nhiều trận mưa đổ xuống liên tiếp làm đất theo nước trôi đi xuống các vùng thấp làm thành phù sa. Cát bị cuốn đi ít hơn và đá thì không trôi đi đâu cả nên bây giờ ta thấy toàn cát, đá là như vậy.
Chúng tôi, hai cháu và Thanh ngồi ngắm cảnh tiếp.
Một vài nơi hiện ra các vết nước chảy, tạo ra những con sông cạn, có các dải cát trắng, bằng bặn, lớn phần trên nhọn hoắt như mũi cày phần dưới. Điều này chứng tỏ cho ta thấy rằng, trên sa mạc này đã có những trận mưa rào. Nước chảy thật vũ bão làm ngập lụt con sông trong một khoảng khắc rồi cạn kiệt. Vì vậy mà cây cối chưa kịp hấp thụ nước thì nước đã biến đi, làm chúng khô cằn.
Xa xa là các núi đá trơ trọc, xám xì, có các tảng đá hay cột đá màu tạo ra bởi sự xâm thực của nước biển vài triệu năm trước, cùng mưa, gió, cát thời cận sử.
Nhiều dãy núi, có ngọn lên lên xuống xuống, nhìn giống như các biểu đồ rung động tần số. Một số khác đỉnh tròn tròn, nửa chừng bị sâm thực, làm vách núi dựng đứng, để lộ ra các cột đá nhiều màu, làm tôi liên tưởng các lâu đài cổ Âu Châu.
Nói cho cùng thì cảnh rất đẹp nhưng hoang dã.
Với cái hoang lương ấy làm tôi chợt nhớ tới bài thơ Tích Trung Tác của thi sĩ đòi Đường Sầm Tham. Ông lả một thi sĩ những lài làm quan cho một tướng quân, nên xông pha trận mạc, cuộc đời đầy mưa gió.
Dưới đây là bài thơ của ông, mà tôi dịch cùng tưởng tượng vẽ một tranh đưa lên hình ảnh ấy.
 
 

No comments:

Post a Comment