Wednesday, July 16, 2014

Những đường hầm nổi tiếng 2


Đường hầm Seikan Tunnel

 Một trong các nước tiên tiến nhưng ngăn cách bởi đại dương làm ngăn cản lưu thông là Nhật. Xứ này lại nằm vị trí vĩ độ rất cao, nên lạnh lẽo, đã thế lại hay có bão. Đối với Nhật, bão thì có khi tốt vì nhờ vậy mà quân Mông Cổ đã chào thua khi muốn xâm lăng Nhật. Hai trận bão đặc biệt này người Nhật gọi là Kamikaze (thần phong). Nhưng đối với lưu thông trên biển thì bão là một thiên tai khôn lường. Riêng tại vùng biển nối liền hai đảo chính của Nhật là Honshu và Hokkaido, vào năm 1954, năm chuyến phà chở người qua lại hai đảo đã bị một trận bão giết chết 1430 người.

Kinh tế Nhật bộc phát mạnh sau thế chiến II, làm con số hành khách qua lại hai đảo tăng lên vùn vụt. Kể từ 1965 mỗi năm, số người qua lại đây lên tới hơn 4 triệu, và số hàng hóa cũng tăng hơn 6 triệu tấn. Đến năm 1985 thì ngày ấy đã ước lượng số hành khách sẽ đạt tới con số là 9 triệu người.
 
Vị trí của đường hầm.

Ngay sau khi bại trận, năm 1946, Nhật đã cho một chương trình thăm dò địa chất vùng biển này. Đến năm 1971, chính phủ Nhật đã đề ra chương trình làm đường hầm xuyên qua đáy biển để nối liền hai đảo. Kỹ sư và công nhân Nhật đã thực hiện ý định này và khởi công xây cửa hầm. Năm 1983, chính phủ Nhật dưới quyền của thủ tướng Yasuhiro Nakasone đã ép việc làm đường hầm cần phải tăng tốc. Và kết quả đường hầm này đã hoàn tất vào năm 1988. Đường hầm được đặt tên là Seikan.

Đường hầm Seikan Tunnel có độ dài là 52km, là đường hầm dài nhất thế giới cho đến năm 2016. Sau đó nó sẽ nhường chức quán quân lại cho một nước ở Âu Châu mà tôi sẽ viết sau.

Biểu đổ về độ sâu
Với độ sâu so 240 m mặt biển như ta thấy trên, đây là đường hầm sâu nhất thế giới. Hầm chính có độ cao 7.85 m và bề rộng 9,7 m nhỏ hơn, nhưng cao hơn đường hầm đèo Hải Vân 30 phân. Tuy nhiên, đường này chỉ giành cho xe lửa lưu thông mà thôi.
 
Cửa một ống  của đường hầm Seikan
Một vấn đề nan giải khi làm một đường hầm, nhất là đường ấy ở bên dưới nước là sự an toàn. Nguy hiểm nhất là Nhật nằm trên vòng đai lửa Thái Bình Dương, tức là ngay bên trên đường phân chia hai mảng lục địa với nhiều núi lửa, nơi động đất thường xuyên xảy ra. Các kỹ sư đã làm thành một hệ thống gồm một đường chính mang số 1 trong biểu đồ dưới đây cho xe lửa chạy.  Đường số 2 là đường hầm dùng để phục vụ hành khách, nơi bán vé cùng có các cửa hàng ăn uống, cùng nhà vệ sinh. Đường này cách biệt với đường 1, nơi xe lửa lưu thông. Một đường hầm thứ 3 dùng để điều khiển cảc hệ thống. Ngoài ra hành khách sẽ dùng một ống nối giữa ống 1 và 2 để lên xe lửa hay xuống bến. Nếu một trong mấy đường trên bị nạn thì người đường nay sẽ sang đường kia. Tuy nhiên, người ta nghĩ tới tai nạn  trên đường 1 nhiều hơn khi xe lửa bốc cháy, hơi độc xì…nhiều hơn các đường khác. Đường 2 hay 3 đã có đường nối với mặt bên trên.
Lẽ dĩ nhiên đường hầm ngày nay không đen thùi như đường hầm đèo Rù Rì  nữa.
 
 
 
 
 
 

No comments:

Post a Comment