Đỗ Phủ (杜甫) sinh năm 712 mất năm 770, là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời nhà
Đường. Nhưng đường công danh lận đận, hai lần thi tiến sĩ
đều không được vì thời cuộc. Ông là một trong 4 nhà thơ lừng danh nhất của đời
Đường. Tuy nhiên cùng với Lý
Bạch,
ông được coi là một trong hai nhà thơ vĩ đại nhất Trung Quốc.
Tham vọng lớn nhất của ông là có được một chức quan để giúp đất nước, nhưng ông
đã không chỉ thực hiện được điều này trong một thời gian ngắn rồi ông cùng cả đất nước, bị điêu
đứng vì Loạn An Lộc Sơn năm 755. Vì ly loạn ông có nhiều bài
thơ tả lại nỗi nhớ nhung thân nhân. Trong 15 năm cuối đời ông là khoảng thời gian hầu như
không ngừng biến động.. Tương truyền lúc
cuối đời ông sống vô cùng cực khổ, nghèo nàm. Khi ông chết không thân nhân và
nằm trên một chiếc xuồng rách nát.
曲江一首
Khúc Giang nhất thủ
一片花飛減卻春
Nhất phiến hoa phi giảm
khước[1] xuân ,
風飄萬點正愁人。
Phong phiêu vạn điểm chính sầu
nhân
且看欲盡花經眼-
莫厭傷多酒入唇。
江上小堂巢翡翠-
花邊高塚臥麒麟。
Hoa biên cao trũng[11]
ngoạ kỳ lân .
細推物理須行樂-
何用浮名絆此身。
杜甫- Đỗ Phủ
Khúc
Giang 1
Một cánh hoa bay giảm chút xuân.
Gió đưa vạn cánh thấy bâng khuâng.
Cứ nhìn, cứ ngắm hoa rơi rụng.
Đừng có đau thương, rượu góp phần
Nhà nhỏ, bên sông làm tổ én.
Hoa xinh, trên đống ngủ giường lân.
Nghĩ sâu thế sự, đành vui hưởng.
Chớ để hư danh cột tấm thân.
VHKT
No comments:
Post a Comment