Friday, March 1, 2013

Thơ Nguyễn Du


讀小青記                 


Độc[1] Tiểu Thanh ký


西湖花苑盡成墟                   

Tây hồ hoa uyển[2] tẫn[3] thành khư[4],
獨吊窗前一紙書                   

Độc điếu[5] song tiền nhất chỉ thư.
脂粉有神憐死後                   

Chi[6] phấn hữu thần liên tử hậu,
文章無命累焚餘                   

Văn chương vô mệnh lụy phần dư.
古今恨事天難問                   

Cổ kim hận sự thiên nan vấn,
風韻奇冤我自居                   

Phong vận kỳ oan[7] ngã tự cư.
不知三百餘年後                   

Bất tri tam bách dư niên hậu,
天下何人泣素如                   

Thiên hạ hà nhân khấp[8] Tố Như ?

                        阮攸            Nguyễn Du


Đọc truyện nàng Tiểu Thanh

Tây Hồ hoa biến gò hoang.                       

Một mình thổn thức, giấy tàn bên song.

Phấn son hồn chết hận lòng.                     

Văn chương đoản mệnh, lệ còn vấn vương.

Nỗi hờn kim cổ khó lường.                         

Vận trời ta vẫn hay thường thiệt thân.                 

Ba trăm năm nữa chẳng gần.                    

Có ai nhỏ lệ mộ phần Tố Như?                           

                        VHKT

 

Đọc truyện nàng Tiểu Thanh

Cảnh đẹp Tây Hồ đã hoại hư.

Một mình ngồi đọc mấy trang thư.

Phấn son tan rã hờn duyên cũ.

Văn nghiệp tiêu tan khóc đoạn dư.

Thiên mệnh xưa nay đừng có hỏi.

Trần đời sau trước giữ khư khư.

Ba trăm năm nữa làm sao biết?

Ai đó lại ngồi khóc Tố Như.
                        VHKT            


[1] Độc: đọc (sách)
[2] Uyển: vườn hoa.
[3] Tẫn= Tận: hết, cạn.
[4] Khư: gò lớn.
[5] Điếu: 1. viếng người chết. 2. treo ngược
[6] Chi = Chì: 1. mỡ tảng. 2. sáp, nhựa
[7] Oan: oan uổng, oan khuất
[8] Khấp: khóc không thành tiếng

No comments:

Post a Comment