Hoàng hôn thấy đám mây hồng.
Nghĩ về Chợ Lách, trong lòng nhớ nhung.
Xã Đồng Phú cuối cùng của quận.
Nơi dân tình lận đận bao năm.
Đường về Chợ Lách xa xăm.
Hai bên sông cái vẫn nằm muôn thu.
Cồn Tân Phong lù mù trên sóng.
Mỗi hoàng hôn in bóng sông sâu.
Nắng chiều đã tắt từ lâu.
Lẻ loi vài ngọn đèn dầu giữa đêm.
Bình Hòa Phước êm đềm gió thổi.
Sông Cổ Chiên trôi nổi bèo xanh.
Bến bắc chiều xuống vắng tanh.
Bao la sóng nước lòng sanh mối sầu.
Đến Phú Phụng qua cầu ván gỗ.
Chợ lơ thơ mấy chỗ quán hàng.
Bên đường đôi kẻ lang thang.
Vài cô gái nhỏ còn đang cười đùa.
Thăm Vĩnh Bình giữa mùa chanh hái.
Cây xum xuê cùng trái trĩu cành.
Ngôi trường tiểu học rêu xanh.
Học trò tan lớp đang tranh nhau về.
Xóm chợ vốn kề bên dinh quận,
Sang bên kia chận bởi dòng kinh.
Đò ngang nhìn thật hữu tình.
Hai bờ dừa mọc soi hình quanh năm.
Ngoài đầu vàm nằm đình Tân Phú.
Nơi dân tình tìm thú ngắm sông.
Hoàng hôn nước chảy mênh mông.
Bèo mây trôi giạt ai không nhớ nhà?
Đình Sơn Định nhởn nha ngồi nghỉ.
Qua Phụng Châu thì chỉ sợ cầu.
Bò Cạp lắt lẻo sông sông.
Cái Mít nơi đó ngõ hầu dễ sang?
Cầu Cái Ớt bắc ngang kinh hẹp.
Nơi bao nhiêu người đẹp đã qua.
Nhà ta vốn cũng chẳng xa.
Quê con trai trưởng đã ra chào đời.
Ngôi trường cũ nơi đà dạy học.
Cứ mỗi ngày tiếng đọc âm vang.
Lòng ta cảm thấy bàng hoàng.
Khi nghe tíu tít rộn ràng âm thanh.
Xuống Định Bình nắng hanh hanh đổ.
Đường đi về nhiều chỗ âm u.
Chữ "Y" cầu ấy xa mù.
Có khi ta ngắm chiều thu xuống dần.
Về Định An vang ngân ngày cũ.
Đã vui chơi cùng lũ học trò.
Sân chùa Băng Chỉnh cây to.
Thầy trò ca hát rồi lo học hành.
Ở Hòa Nghĩa cây lành nước mát.
Một buổi chiều tiếng hát ai ngân.
Một mình ta đứng trầm ngâm.
Nhớ về Tân Phúc buồn thầm triền miên[1].
Ai chẳng biết công viên Lá Đổ?
Mỗi chiều thu lá đổ công viên.
Nắng vàng soi bóng nghiêng nghiêng.
Cây giơ xương chiếc, chim liền cánh bay.
Xuống chút nữa thật may xứ đạo.
Cái Nhum này đi dạo loanh quanh.
Giáo đường đẹp tợ như tranh.
Vài ba thiếu nữ bên mành nhìn ra.
Đến Cái Gà nơi xa xôi nhất.
Ai mà quên nơi đất chiến tranh.
Đời dân sống thật mong manh.
Biết bao đồng ruộng biến thành hố bom.
Về Tân Thiềng chiều hôm buồn bã.
Nhìn ra sông thấy đã hơi sương.
Màn đêm buông phủ xuống đường.
Ánh đèn leo lét làm thương dân nghèo.
Vạn vật vẫn theo thời gian đổi.
Như lục bình trôi nổi trên sông.
Cầu xin mọi việc hanh thông.
Để ta về lại thăm đồng quê ta.
[1] Nơi tác giả chăn trâu bò lúc nhỏ (7 đến 12 tuổi)
No comments:
Post a Comment