Tuesday, February 14, 2012

Bài viết bạn đọc: Ng V Tiệp

Ngày xưa Nguyễn Thị.

Ngày thi đệ thất, bé con con,

Mười một tuổi thơ mới được tròn

Cô bé đòi tôi đưa đến đó.

Coi là em bé phải trông mon.


Năm này đã hết lại năm qua.

Khôn lớn xem ra vẻ mặn mà.

Chiến cuộc đem về bao đổi mới.

Gia đình em dọn lại gần ta.


Thời gian thấm thoát lại trôi đi.

Mười bốn xuân xanh, tuổi dạy thì.

Mặt ngọc, mày ngài, mọi đỏ mọng.

Nhiều khi vui thú lẫn sầu bi.


Mười sáu trăng tròn, em lớn khôn.

Tình yêu nồng mặn với tâm hồn.

Trao tôi tất cả tình yêu ấy,

Ánh mắt nhìn nhau, chẳng nụ hôn.


Một bận nàng trao tôi quyển “Yêu”

Hỏi tôi, đo đắn một vài điều.

Vụng về, tôi đã đưa vài ý.

Nàng giận vì tôi chẳng hiểu nhiều.


Ra trường một buổi, phải đi xa.

Ôm nặng tình câm bước khỏi nhà.

Chiến cuộc đẩy đưa không gặp lại.

Cố tình chôn lấp chuyện năm qua.


Tình yêu nào có dễ chôn đâu.

Đã để cho ta vạn mối sầu.

Đeo đẳng theo mình đi khắp chốn.

Bóng hình người ấy vẫn in sâu.


Nhiều khi chiều tối dạ nao nao.

Đơn độc nhìn trời, ngắm ánh sao.

Cũng thấy quanh ta hình bóng ấy.

Lờ mờ xuất hiện ở trên cao.


Chiến tranh đã hết trên quê tôi.

Học tập bao lâu trở lại đời.

Cất bước đi tìm hình bóng .

Nhưng người em gái đã xa xôi.


Một ngày, năm ấy trở về đây.

Bỗng gặp người xưa má vẫn hây.

Mận đã đơm bông, đào quá lứa.

Trên cành chi chít trái cây đầy.

Ng V Tiệp

No comments:

Post a Comment