Monday, February 27, 2012

Nam Bắc du kí bài 67

Vài tháng sau, mẹ tôi nhận thấy sự bất tiện trong việc học của Cẩm Dung, và hơn nữa công việc nhà quá nhiều nên bà quyết định cho nó ở nhà. Còn tôi thì đi học nhưng về nhà mỗi sáng để làm việc. 

Tôi muốn đi và về cùng ngày nhưng cả làng chỉ có mình tôi đi học lớp đêm, nên mẹ tôi bắt tôi ngủ lại nhà bác Sanh sau khi tan học. Tôi không chịu ngủ tại đó vì sợ đòn, tuy rằng tôi biết bác thương tôi lắm.

Để giải quyết những khó khăn đó, mẹ tôi đem tôi sang một người bạn của bà cũng cùng xã Tứ Trụ, để tôi ngủ nhờ.

Sau khi chào hỏi xong, mẹ tôi đem đề tài chính ra nói chuyện.

Hai vợ chồng chủ nhà rất e dè:

- Thú thật với chị, chúng tôi chẳng biết để cháu ngủ ở đâu? Nhà tôi chỉ có hai cái giường cho vợ chồng con cái mà thôi.

Mẹ tôi thất vọng:

- Thôi nếu vậy tôi cũng chẳng dám làm phiền anh chị. Tôi đi tìm nơi khác cho cháu.

Bà nhìn tôi, xong quay sang hai vợ chồng người chủ nhà:

- Thôi tôi xin phép anh chị.

Tôi cảm thấy rất buồn vì phải trở về nhà bác Sanh để ngủ.

Vừa khi đó có hai đứa nhỏ chạy ra chào khách. Tôi rất ngạc nhiên là vì hai đứa bé đó chính là Tuyết và Nguyệt.

Chúng nó rất vui mừng khi thấy tôi.

Cả hai cùng reo lên:

- Anh Hiệp!

Tôi hỏi:

- Nhà hai em đây sao?

Mẹ tôi và vợ chồng người chủ nhà rất ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Nguyệt nói:

- Anh lại đây làm gì?

Tôi đang ầm ừ vì chẳng biết giải thích ra sao thì Tuyết đã giới thiệu tôi với bố mẹ chúng:

- Ba, mẹ! Anh Hiệp chính người đã bảo bọc chúng con khi bị mấy thằng con trai du côn làng Diên Hào chọc, mà tụi con đã kể cho ba mẹ nghe.  

Vợ chồng người chủ nhà trố mắt nhì tôi, rồi họ nhìn nhau, và thay đổi ngay thái độ.

Một chặp sau người vợ chỉ ghế về bộ bàn, ghế tràng kỷ nói:

- Nếu cháu chịu ngủ ở cái ghế trường kỷ cũ để trước hàng hiên thì chúng tôi đồng ý để cháu lại đây. Chẳng hiểu ý chị và cháu thế nào?

Mẹ nhìn tôi dò xét.

Tôi gật đầu, vì như vậy còn sướng hơn bị đòn.

Kể từ hôm đó tôi đi học về cùng hai đứa bé đó, rồi mắc cái màn ở ghế để ngủ. Khổ một nỗi, cái màn thì lớn mà cái ghế thì nhỏ, cho nên mỗi khi tôi trở mình cái màn lại bung ra. Mấy con muỗi đói mắc dịch theo chỗ hở chui vào, và cứ tấn công tôi hoài, vì vậy cả đêm tôi vừa ngủ vừa đập muỗi bành bạch.

Một đêm, tôi đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên có người lay tôi dậy. Trong đêm tối, tôi nhận ra dáng bác trai chủ nhà.

Bác ôn tồn nói:

- Hiệp! Con theo bác vào đây ngủ. Con ngủ ngoài này nhiều muỗi quá.

Có lẽ bác nghe tiếng tôi đập muỗi quá nhiều nên đã ra gọi tôi vào.

Tôi đi theo bác vào trong nhà.

Bác chỉ cho tôi cái giường lớn đã có màn:

- Cháu lên giường ngủ đi! Kể từ nay cháu cứ vào đây mà ngủ.

Tôi vào trong màn thì thấy Tuyết, Nguyệt đang ngủ trên ấy. Tôi nằm xuống chân giường, vì chúng tôi còn nhỏ và giường rộng nên ngủ rất thoải mái.

Ngày hôm sau trở đi, tôi khỏi phải mắc màn nữa. Ngủ được vài đêm, tôi nhận thấy hai cô bạn tôi đêm nào về cũng hay cự nự, cấu véo nhau. Và cuối cùng hai đứa nghĩ ra một giải pháp để tránh sự cấu véo là để tôi nằm ở giữa.

No comments:

Post a Comment