Monday, February 20, 2012

Nam Bắc du kí bài 63

Một hôm, trời lành lạnh, chúng tôi đi tới một vùng hoang vu; một bên là các đồi đá trùng trùng; còn phía đối dịên 1à bãi sậy lau đầm lầy rồi tiếp theo cánh đồng hoang bạt ngàn. Lờ mờ tuốt chân mây thấy lũy tre, nhưng không biết đây là rừng hay làng mạc.

Bố nói:

- Con cho đàn dê ngừng lại ăn ven đồi. Còn ba đi sang bên kia đồi xem có làng mạc nhà cửa gì không?

Nói xong, ông tiếp tục đi bộ qua quả đồi kế tiếp để xem tình hình.

Tôi lên một gộp đá lưng chừng đồi chăn dê; cả một vùng bát ngát núi đồi, đồng hoang chỉ còn mình tôi với đàn dê. Gió chiều cận đông đem theo khí lạnh làm cánh đồng sậy uốn theo chiều gió. Tôi đột nhiên thấy cô đơn vô cùng. Tôi nhìn thấy mặt trời đã sắp lặn nhưng ráng trời thì sặc sỡ đỏ vàng nhìn thật đẹp mắt. Tôi nhìn về phía trước chợt nghĩ: “Hà Nội là nơi nào? Mẹ và hai em đang quây quần bên nhau ở đấy, tại sao ta lại ở đây? Tại sao nhà ta không về lại Tân Phúc để gần gũi bên nhau?” Quay mình lại sau, tôi cố hình dung ra ngôi làng bé bỏng. Các hình ảnh nghèo nàn, cực khổ ngày trước chợt hiện lên trong óc tôi. Tôi thấy tiếc phút vui đùa cùng hai em.

Khi  mặt trời đang lấp ló sau những vầng mây gần chân trời, bố quay lại nói với vẻ băn khoăn:

- Chẳng biết đêm nay dừng chân nơi đâu đây?



Rồi ra lệnh tôi tiếp tục đuổi đàn dê. Một lúc sau, khi mặt trời vừa tắt, chúng tôi thấy một ngôi chùa hoang.

Bố tôi nói:

- Đêm nay mình kém may mắn rồi con ạ. Mình đành phải ngủ đêm ở ngôi chùa này thôi.

Hai bố con tôi đuổi đàn dê vào sau lưng ngôi chùa và nhận thấy đó là một ngôi chùa bị bỏ hoang chắc lâu rồi, mái thủng vài nơi. Ngay trên nền gạch vỡ cỏ cũng đã mọc nhan nhản nhưng èo uột vì thiếu ánh nắng. Nhưng cũng tạm làm chỗ nghỉ đêm cho hai bố con. Bố tôi lo an bài đàn dê còn tôi lo nấu nướng ăn tối. Lấy gạo xong, tôi đi ra trước cửa chùa, xuống ao vo. Ăn cầm hơi cho khỏi quá đói xong, hai bố con ra sân đình ngắm cảnh.

Phía trước đình là một hồ sen nơi tôi vo gạo. Bình thường đình này chắc đẹp lắm, nhưng vì chiến tranh tàn phá nên tường và vách có nhiều lỗ thủng vì bom đạn. Bên hông có ngôi miếu nhỏ chẳng biết thờ ai. Cả khuôn viên không thấy tượng Phật hay chuông mõ gì cả. Cảnh vật thật tiêu diều làm tôi nhớ tới mẹ và hai em, chắc giờ này đang quây quần trong ngôi nhà nào đó Hà Nội. Tôi ao ước ngồi bên mẹ, cùng vui đùa cùng Cẩm Dung và Thắng; bất chợt tôi thở dài.

Đây thật là cảnh:

No comments:

Post a Comment