Friday, February 24, 2012

Nam Bắc du kí bài 66

Đây là câu chuyện ở Tứ Trụ năm 1950:

Ở trường mới, Cẩm Dung làm bạn với hai cô bé cùng tuổi tên là Tuyết, và Nguyệt. Cả ba đứa đều trông kháu khỉnh, do đó các bọn học trò trai du côn trong trường thường hay chọc phá ba đứa đó. Đặc biệt là tụi du côn làng Diên Hào. Chúng có đến hơn 10 tên đầu trâu mặt ngựa, luôn luôn kéo nhau đi phá phách chọc ghẹo mọi người. Đa số bọn chúng đang học lớp nhất, nên cao lớn hơn tôi. Cả các thầy, cô giáo cũng sợ tụi nó. Chúng tôi đều nhận thấy mối nguy ấy nhưng chẳng biết phải đối phó bằng cách nào?

Mỗi đêm, sau khi tan học, tụi chúng nó đứng chờ bốn đứa tôi ở cổng trường, chọc phá ba đứa con gái. Chúng tôi đi trước thì chúng nó theo sau nói năng tục tĩu. Thấy chúng tôi cứ tảng lờ, chúng bèn hát hò.

Một đứa hò:

- Hò ơi.

        Tời mưa đã ướt lá xung.

Đố ai lấy được cô Dung làng Dùn.

Cả cái miệng phụ họa:

- Hò ơi...hò.

- Hò ơi.

        Trời mưa đã ướt lá khoai.

Đố ai lấy được cô Mai Diên Hào.

(Thanh Mai là tên chính của Cẩm Dung)

- Hò ơi...hò.

Chỉ tiếc rằng chữ Tuyết và chữ Nguyệt là hai vần trắc, nên chúng không đặt được câu hò  theo thể lục bát.

Tuyết và Nguyệt đi với chúng tôi độ hơn nửa cây số, rồi tách một đường khác về nhà. May mắn cho tụi nó, mấy đứa du côn chỉ theo hai anh em tôi vì cùng đường về nhà.

Một đêm, tôi phải phụ cô giáo Huyên dọn lớp nên ra hơi trễ. Cô rất thương tôi, vì tôi chăm chỉ, nghe lời và học giỏi. Khi ra khỏi lớp, như thường lệ tôi tìm ba đứa con gái để về nhà. Hàng ngày, tụi nó thường đứng trước cửa lớp để chờ tôi, nhưng đêm hôm đó tôi tìm mãi mà chẳng thấy tụi nó đâu cả. Có lẽ chờ lâu quá nên chúng đã ra cổng. Cùng khi ấy, tôi nghe thấy tiếng cười hô hố ở trước cửa trường. Tôi linh cảm có chuyện lhông may, nên chạy ra cổng. Tôi thấy đó là đám du côn của làng Diên Hào. Mỗi đứa cầm một cái đèn dơ cao lên để nhìn  cho rõ, bao vây ba đứa con gái cười nói lố lăng, nham nhở, tục tĩu.

Tôi vạch đám đông, chạy vào với ba đứa con gái.

Khi thấy tôi, một thằng hét:

- Ê! Mày vào đây làm gì?

Tôi biết rằng một mình tôi chẳng làm gì được cả đám côn đồ đó.

Tôi cười:

- Tôi xin các anh cho mấy đứa em tôi về.

Một thằng lớn nhất đám, có lẽ là thằng đầu sỏ, trên mặt có cái sẹo cười hô hố:

- Ha! Ha! Thằng kỳ đà nói dễ nghe nhỉ? Mấy đứa con gái này là của tụi tao. Đúng không tụi mày?

Cả đám nhao nhao như giặc dậy:

- Đúng! Đúng!

Tôi nói:

- Mấy anh làm ơn cho các em tôi về.

Thằng cầm đầu vênh vác:

- Về đâu?

Nói xong hắn chỉ vào ba đứa con gái, và tụi nó rồi tiếp:

- Con này là của thằng này. Con này là của thằng này. Còn con này là của tao. Mày không có phần. Ha! Ha! Ha!

Cả đám du côn cười phụ họa thật là khả ố.

Tôi lại nài nỉ:

- Khuya lắm rồi, các anh làm ơn cho tụi tôi về.

Nói xong tôi đưa cái đèn cho Cẩm Dung lấy tay vẹt đám đông, định dẫn mấy đứa con gái đi ra. Thằng cầm đầu trợn mắt nhìn tôi quát:

- Đi đâu? Đứng lại!

 Nói xong y dơ tay xô tôi ngược trở lại.

Máu tôi đột nhiên sôi lên, tôi ném mấy quyển tập xuống đất, nhằm mặt thằng đầu sỏ phóng một quả đấm. Thằng đó té bật lại sau. Tên đó và cả đám bạn không thể ngờ tôi dám làm như thế trước cả đám tụi nó.

Chính tôi cũng ngạc nhiên, vì tôi không ngờ tôi có cái sức khỏe đó. Thật ra từ ngày nhà tôi về Tân Phúc, tôi thường xuyên làm việc lao động nên tôi khỏe hơn trước nhiều.

Mấy tên khác đỡ thằng đó đứng dậy. Tôi thấy mũi nó có bệt máu. Hắn phóng về phía tôi rồi dang tay đấm, nhưng tôi hạ thấp người xuống làm nó đấm hụt, và ôm ngang hông tên đó, quật nó xuống đất lần thứ hai.

Tất cả tụi nó hét lên:

- Đánh! Đánh thằng chó tụi bay ơi.

Thế là cả đám bu vào tôi đứa đánh, đứa đá túi bụi hột sen. Tôi thấy đau khắp nơi, nhưng cố sức cố vung tay đánh lại.

Ba đứa con gái hết bị bao vây, chạy ra ngoài vòng chiến kêu cứu inh ỏi:

- Bớ người ta cứu! Cứu!

No comments:

Post a Comment