Tuesday, March 6, 2012

Cảm tưởng bạn đọc:

Cách đây vài hôm, tôi nhận được email của Minh Khai, người quê Chợ Lách nay sinh sống ở Saigòn. Minh Khai có một số nhận xét về bài viết nên tôi đang lên để các bạn cùng xem. Nếu bạn nào có bài viết hay nhận xét thì gửi email về tôi.




2012/3/3 Khai Ng Minh

       Thưa Thầy, em tên Khai. Lâu quá không trao đổi với thầy qua email. Em vẫn luôn có bài viết "Nam Bắc du kí" của thầy. Thưa thật cả tuần em mới đọc một lần. Đọc bài thầy, em thấy phục và kính trọng thầy lắm. Trí nhớ thầy tuyệt vời, các chi tiết nhỏ từ thuở rất xa xưa vẫn được ghi lại chính xác. ( Hôm nay em gặp Lương Minh, Quý, Bạch Châu.. cũng xác nhận và phục thầy ở tài nhớ chính xác này, càng đọc càng thấy yêu mến quê hương, bạn bè và quá khứ...nhiều hơn )
       Từ " Nam Bắc du kí bài 60" trở đi, em thấy thầy mình có một thời tuổi thơ không yên ả, giản đơn như mình. Em không dám nghỉ ông Cụ và thầy đã có ý nghĩ và thực hiện được việc đưa đàn dê từ Tân Phúc về Hà Nội. Em nghĩ ngán ngẫm làm sao, khi thầy được Cụ trả lời từ đây về Nam Định  khoảng 200 Km. Con đường mà hiện tại bọn em ngồi trên xe hơi còn ngán ngẫm. Tuổi thơ của thầy quá gian truân nhưng đầy tự hào. Thêm nữa việc đi học của thầy cũng quá cực khổ, kiên trì, đầy ý chí, dũng cảm và chịu đựng. Từ việc đấu tranh với đám trẻ côn đồ bảo vệ hai cô bạn gái ( nhưng thầy cũng được đền bù một cách tuyệt vời là được nằm ngủ giữa hai bạn ấy, thật là một "kỳ tình" . Không phải ai cũng được như thầy đâu ! ) đến việc đi học về hàng đêm rợn tóc gáy, bất cứ động thái gì lạ sẽ như ma chực chờ phá vỡ lồng ngực-tim thầy trong hoảng loạn kinh hồn. Cuối cùng thầy đã vượt qua và nên người, vô cùng xứng đáng. Bọn em, từ học trò ruột đến học trò rễ.. mỗi khi nhắc đến thầy đều cảm mến, ngưỡng mộ.. Thầy đã viết như một câu kết luận : " ...Dù đã quá ư cực nhọc, nhưng tôi vẫn hảnh diện đã làm những việc mà những người cùng trang lứa không làm nỗi, chịu đựng những cay đắng mà các bạn cùng tuổi không bị ".
       Thưa thầy. Không phải bạn nào cũng có thể lên mạng để đọc bài của thầy. Nhưng em muốn xin phép thầy được chép ra và in lại thành một vài tập nhỏ, photo thành nhiều bản, tặng cho nhiều bạn học sinh Chợ Lách, không có điều kiện sử dụng vi tính. Em thấy mình diễm phúc trong số ít ỏi bạn bè được nhận trực tiếp bài viết của thầy, muốn chia xẻ cùng họ và muốn họ cũng như mình. Chắc thầy đồng ý. Em sẽ giữ 99,9% nguyên bản của thầy, chỉ chỉnh sửa một vài lỗi đánh máy để hoàn chỉnh và ý nghĩa hơn. Em xin phép thầy trước điều này.
       Hôm nay em viết gửi thầy quá dài. Xin chào thầy.

       Kính thầy. Minh Khai.



Trả lời:

Cám ơn Minh Khai đã phản anh và phê bình bài viết. Bài viết của em làm tôi súc động vì có người thông cảm. Cái trí nhớ của tôi được trời ban, nên nhớ rất lâu cùng rõ ràng. Tôi sinh ra ở Hà Tĩnh nhưng chỉ sống đây vài năm thì theo cha mẹ vào Huế. Tính ra khi rời Hà Tĩnh mới khoảng 2 hay 3 tuổi. Cách đây vài năm, vợ chồng tôi lên thăm bố mẹ. Nhân dịp cả đại gia đình tụ họp đông đủ, mọi người đem nhắc chuyện xưa. Tôi đem chuyện căn nhà và phố nhà tôi thủa xưa ở Hà Tĩnh ra nói và tả lại căn nhà. Bố mẹ tôi phải ngồi cãi nhau ỏm tí tỏi rồi kết luận tôi nói đúng.

Chuyện Minh Khai nói là vì bảo vệ hai cô bé, sau này tôi có diễm phúc nằm ngủ giữa hai cô ấy thì chưa chắc đúng. Vì lúc ấy, tôi mới 9 tuổi chẳng biết con khỉ gì. Uổng hết sức!!!

Nhưng có cái biết hết mà chẳng được gì còn tức hơn.

Năm 1977-1980, tôi được cụ Hiền (thân sinh bà chủ nhà may Thiết Lập) mời làm họa sĩ cho hợp tác xã thêu Đoàn Kết Vũng Tầu. Trong hợp tác xã có vài trăm bông hoa xinh như mộng. Cụ Hiền thì quá già, nên một mình tôi múa cọ giữa rừng hoa. Các cô hay nhờ tôi vẽ mẫu cho các cô. Thấy chưa! Cơ hội ngàn vàng, nhưng chẳng làm được gì vì bà vợ trẻ cầm roi canh chừng.

Ta đây gươm lạc giữa rừng hoa.

Một chốn giang sơn giữa các bà.

Chỉ tiếc gươm cùn treo gác bếp.

Lại thương kiếm cụt bỏ sau nhà.



Tôi chắc Minh Khai biết cách copy từ một website. Tuy nhiên, em viết được chép ra và in lại thành một vài tập nhỏ thì tôi hơi sợ em mất quá nhiều thì giờ. Vì vậy tôi nhắc lại cho bạn đọc, những ai chưa biết cách làm dễ dàng nhất:

1-      Mở một trang Microsoft Word.

2-      Highline phần muốn copy bằng cách nhấn nút bên trái của mouse và kéo xuống (đừng bỏ ngón tay ra), rồi nhấn Ctrl+C,.

3-      Quay lại trang Microsoft Word, click vào trang, rồi nhấn Ctrl+V.

Như vậy các bạn đọc có nguyên một bài khỏi cần ghi chép hay viết lại.

No comments:

Post a Comment