Wednesday, March 7, 2012

Nam Bắc du kí bài 73

Một buổi trưa, Quỳnh có một sáng kiến mới.

Anh bàn với tôi:

- Hiệp! Tao có một ý để làm mình khỏi phải đuổi bò nữa.

Tôi hỏi:

- Ý gì vậy anh Quỳnh?

- Dễ lắm.

Anh chỉ vào con nghé cái:

- Bây giờ mày cầm dây giữ con Thiến lại, còn tao đánh con nghé cái. Nó sẽ lồng lên đuổi đàn bò chạy về hướng rừng Si. Sau đó tao với mày chỉ việc cỡi trâu Thiến thủng thẳng mà tới.

Tôi không ngờ ông anh tôi thông minh quá như vậy, nên tôi gật đầu đồng ý liền.

Tôi cầm dây giữ trâu, còn anh Quỳnh bắt đầu gom đàn bò đến phía trước con nghé cái, hướng về rừng cây si. Việc gom bò xong anh đánh con nghé cái. Quả nhiên con nghé đuổi đàn bò chạy về phía rừng Si. Sự kiện đó làm tôi càng phục anh sát đất. Hai anh em bắt đầu leo lên lưng con Thiến để đi theo đàn bò.

Con Thiến đi được một quãng, thì bắt đầu bước đi thật lẹ làm chúng tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm và chỉ một vài giây sau nó bắt đầu lồng theo bầy. Tôi ngồi phía trước anh Quỳnh, cầm dây cố ghì đầu trâu lại.

Miệng hai thằng tôi cùng hò hét:

- Thiến họ ! Thiến họ!

Hai anh em cùng cố sức dùng tay, chân quặp lấy mình trâu. Nhưng khổ thay con Thiến là một con trâu lớn xác, ít khi có con nào lớn như vậy, mà tôi thì nhỏ nên chân tôi quặp không được 1 phần 3 mình trâu. Tôi có cảm tưởng như đang đằng vân giá võ; cây cối thi nhau chạy vùn vụt ngược chiều; đất thì lúc thấp, lúc cao; bên tai gió thổi ù ù; thân chúng tôi tung lên hạ xuống; ruột gan chạy ngược lên ngực. Chỉ một phút sau, tôi bị hất văng ra khỏi mình trâu, rơi xuống đất như trời giáng, rồi chẳng biết gì nữa.

Chẳng biết bao lâu, tôi cảm thấy mặt ướt khi mở mắt tôi thấy con Thiến đang đứng bên cạnh hít hít vào mặt tôi. Không ngờ một con vật lại quí mến và lo cho sự an nguy của chủ nó như vậy. Nhiều khi con người cũng không bằng.

Cùng lúc ấy tôi nghe tiếng Quỳnh rên hừ hừ ở sau một bụi cây nào đó:

- Hi..ệ..p ơi!... Hi...ệp ơi!

Tôi đau quá trả lời không nổi.

Tôi cũng không ngờ rằng anh đã ngã sau tôi một chút.

Một chặp sau, tiếng anh ấy lại vang lên:

- Hi..ệ..p ơi!... Hi...ệp ơi! Mày...ở đâu?

Tôi gắng gượng trả lời:

- Em...đây.

Tôi thấy anh ta chui ra khỏi bụi cây, khập khiễng đi về phía tôi. Anh ngồi xuống cạnh tôi, rồi hỏi giọng bình phục phần nào:

- Mày...có sao không?

Tôi ngồi dậy sờ mó khắp nơi, may quá chẳng thấy chỗ nào có triệu chứng bị gãy xương.

Tôi trả lời:

- Chỉ thấy đau khắp nơi nhưng không sao.

Thật may phúc cho chúng tôi, chung quanh đó nhiều cây bị chặt làm củi, đưa gốc nhọn hoắt như chông, vậy mà khi ngã xuống chúng tôi không bị chúng đâm thủng ruột. Hai đứa tôi đi tìm cái chiếu nhưng không thấy đâu cả, nên đành dắt trâu đi về rừng Si. Đi được một quãng, chúng tôi đều cảm thấy mỏi mệt và đau quá, nên lại leo lên lưng trâu. May sao con Thiến lần này không lồng nữa, có lẽ nó biết chủ nó sẽ bị nguy hiểm.

Khi đến nơi, chúng tôi không thấy bò và con nghé cái trong rừng Si, mà thấy chúng đang gặm lúa ở cánh đồng bên kia đồi cách rừng Si khoảng hơn nửa cây số. Hai đứa hoảng hồn, quên cả đau, chạy xuống ruộng đuổi đàn bò lên phía rừng Si, tuy nhiên cả đàn bò cũng đã quất một nửa ruộng lúa rồi. Khổ cho ai có cái ruộng đó!

Khi đã an bài mọi việc, hai anh em leo lên cây si ăn sim, kể lại lúc ngã trâu. Sau những lúc cực khổ, hai đứa tôi cảm thấy sung sướng ngồi dưới tàn si hóng những ngọn gió hây hây từ mặt hồ sen đưa vào trong không khí nóng bức của mùa hè.

Anh Quỳnh đột nhiên hỏi:

- Hiệp! mày có thấy con nghé cái đâu không?

Tôi nhìn quanh một lúc rồi nói:

- Tôi chẳng thấy nó đâu cả. Để tôi leo lên cao coi nó ở đâu?

Nói xong, tôi nhanh nhẹn leo lên ngọn cây.

Tôi nói:

- Tôi thấy một bụi lau xa tít rung rinh. Có lẽ nó ở đó.

Hai đứa tôi chạy về phía bụi cây, lấy gậy đập vào các bụi rậm để đuổi con nghé ra. Quả tình, chỉ vài giây sau con nghé chạy ra. Đột nhiên con nghé lồng lên dữ dội, cùng lúc đó tôi nghe tiếng vo vo.

Quỳnh hét lên:

- Ong! Ong! Chạy!

 Tôi cắm đầu chạy theo anh ấy, và cảm thấy nóng như bị bỏng ở cổ và tay.

Đến ven hồ, Quỳnh la:

- Nhẩy xuống hồ, Hiệp!

Cả hai đứa cùng nhẩy xuống hồ, chẳng để ý đến gai sen cào. Chúng tôi lặn thật lâu để cho ong bay đi. Để chắc ăn, người không bị nổi lên rồi bị ong đốt, tôi dùng hai tay thọc sâu vào gốc sen. Một lúc sau, chúng tôi nhoi người khỏi mặt nước rồi leo lên bờ. Mỗi đứa đem theo vài con đỉa. Chúng tôi đã học được một bài học quí giá của sự chăn trâu.

Quỳnh thấy tay tôi cầm một cục đen đen, nâu nâu đầy bùn hỏi:

- Mày cầm cái gì vậy?

Tôi cũng quên mất lúc thọc tay vào gốc sen, lúc nhô lên thở móc luôn cái phần gốc của cây sen.

Tôi trả lời:

- Lúc nãy, em lôi nó lên từ gốc sen.

Quỳnh vui quá, cười:

- Ồ vậy đây là củ sen đó. Cái này ăn mát mà đỡ đói.

Anh đem củ sen xuống hồ rửa rồi chia cho tôi một nửa rồi cùng ăn. Tôi thấy vị ngọt  ngọt và mát.

No comments:

Post a Comment