Wednesday, March 21, 2012

Nam Bắc du kí bài 81

Đầu năm 2010, tôi đi làm về bằng xe lửa, nhưng muốn đến xe lửa thì chúng tôi phải đi xe bus. Cùng đi với tôi có một người bạn Mỹ tên Karl. Chiều hôm ấy, mưa rơi nhẹ hạt và trời lạnh, làm tôi nhớ tới lúc chăn trâu. Tôi lôi giấy viết làm bài thơ.

Karl hỏi:

- Ông làm gì vậy?

- Tôi đang làm bài thơ nhớ lại lúc chăn trâu.

- Vậy hay lắm. Khi nào làm xong dịch một bản sang tiếng Anh cho tôi nhe.



CHIỀU LẠNH



Trời lành lạnh, trạnh lòng thương nhớ,

Kẻ chăn trâu cùng tớ thủa xưa.

Mỗi ngày vừa quá buổi trưa.

Chăn bò, đuổi nghé, tuổi thơ đượm buồn.



Trời xam xám, mưa tuôn nhẹ hạt.

Lạnh căm căm làm nát thân gầy.

Co ro bên các bụi cây.

Nhiều khi phải chạy, gom bầy với nhau.



Có nhiều bữa bị đau hay bệnh.

Vẫn chăn trâu, có chểnh mảng đâu.

Trách nhiệm vẫn phải hàng đầu.

Trâu bò no đủ, là câu răn mình.



Cũng có hôm, thình lình quá lạnh.

Đám mục đồng vào rạch Ô Rô.

Cùng nhau đi kiếm củi khô,

Đốt một đống lửa để hơ ấm người.



Run lập cập, nhưng đời vui vẻ.

Một đôi lần có kẻ mang khoai.

Nướng rồi, sống chín cũng nhai.

Vừa đói, vừa lạnh, ngày dài quá thay !



Có nhiều lần, trâu cày bị lạc.

Lúc chiều tàn, dứơi hạt mưa sa.

Đốt đuốc đi kiếm mình ta.

Bất kể rắn, rít, cọp, ma đang chờ.



Trong bóng đêm, trời mờ hơi nước.

Gió hú lên, ai bước đàng sau ?

Làm ta cố sức chạy mau,

Cố tìm con Thiến ở đâu bây giờ ?



Nay nghĩ lại tuổi thơ ta mất.

Chắc ông trời đã cất nơi đâu?

Nhưng rồi ngày tháng âu sầu,

Trôi theo dĩ vãng từ lâu mất rồi !!!



Tìm lại bạn khắp nơi chẳng thấy.

Vì chiến tranh đã lấy mạng đi.

Có tiếc cũng chẳng được chi.

Đừng suy nghĩ nữa, sầu bi lại về.

                              VHKT Jan-11-2011





Theo lời yêu cầu người bạn Mỹ- Karl- Tôi dịch bài thơ sang tiếng Anh



A cold afternoon



It’s cold, makes me to recall the past.

Other little cow-boys and I,

Every day in the afternoon,

Tended cows and buffalo at the young age.



It was gray and rained lightly.

The piercingly cold smashed our skinny bodies.

Huddling ourselves up in a shrub.

And sometimes ran after the herd.



Sometimes, we were sick or hurt,

Without neglect, still did our job.

Responsibility was always at top,

And merry when our cattle were full.



Quite a few, it turned chilly.

We went to O-ro brooklet,

To search for dry wood.

Making a little fire to warm us.



Trembling with cold, but still happy,

In lucky days, a guy brought along sweet potato.

We baked and ate, even they were not done yet.

Hunger and cold made days longer and sad.



A couple times, my buffalo strayed,

At the sunset, and it started to rained.

Burning up a torch, I searched it myself,

Did not care for snake, wild animals and ghost.



In the darkness with water vapor surrounded,

The wind howled; it seemed someone followed behind.

Which made me trying to dash faster.

Where did I find my water buffalo?



Now rethinking, my childhood has been lost.

Perhaps, it was hidden by God.

However, those sad days already past.

They followed the time to fly away.



I tried to find my old friends, but none.

The war had taken their lives away.

If regretting, still not thing happened.

Don’t ponder over this matter, sadness would arrive.

                              VHKT Jan-12-2011


No comments:

Post a Comment