Sunday, March 4, 2012

Nam Bắc du kí bài 71

Quay về chuyến du hành:
Tân Phúc nhìn từ Nông Giang 2005.
Ngày xưa, đây là con đường trên bờ ruộng- (bờ mẫu.)
Thắng dẫn đầu, cháu nôi Lili- Sendy và Rich Võ (con trai) Đang đi ngang cánh đồng sâu của thủa 49-54.

Vào đến thôn, anh em chúng tôi thật bất ngờ.
       Nhà cửa trong thôn thấy toàn là nhà ngói; có cái là nhà lầu, không còn nhà tranh lụp sụp như độ nào. Chúng tôi vào thăm nhà một nông dân, ông Yên, họ cũng còn nhớ đến gia đình chúng tôi. Gia đình này có hai hai ngôi nhà gạch mái ngói, bao lấy một sân gạch đang phơi sắn. Tôi nghĩ họ phơi sắn để ăn độn, nhưng họ cho biết sắn này bán cho các xửơng làm bột ngọt. Chứ dân nay đã đủ thóc gạo ăn, không đói như trước.



Phải sang trái: bé Lili (quần đỏ)- Sendy, lão Yên dân thôn- chống gậy, Minh Xuân đội nón trắng, Rick quần jean. Tất cả đang đứng ngã ba thôn Tân Phúc.



Tôi hỏi thăm về các mục đồng thủa xưa bạn thân của tôi. Lạc thì nay đã là bà cụ lấy chồng ở một nơi thật xa. Còn riêng Viện, tên mục đồng đen thùi như Mỹ đen thì chết trận rồi.

Dân cư nơi đây tiếp đón chúng tôi với một tấm lòng ấm áp. Họ nói chỉ hơn nửa tháng trước, nhân một dịp gặp gỡ họ đã nhắc tới gia đình tôi. Nhà nào nhà nấy cũng đã có điện và TV đen trắng. Vậy là nơi đây có điện. Dân làng không biết đến Hà Nội là cái gì chứ đừng nói chuyện tới Mỹ. Chẳng ai gửi tiền về cho họ mà họ đã có một nếp sống tương đối vững chắc. Cám ơn Trời Phật!
     

“Cầu xin Trời Phật đổi chiều,
Để dân làng khỏi tiêu điều lầm than.” 

Cẩm Dung mặc quần áo và đội mũ đậm,khoác vai một bà già, cùng Thắng đang vào thăm dân quê.

    Họ dẫn anh em chúng tôi tới nền nhà cũ màchúng tôi đã từng lập trại. Chúng tôi cũng chẳng nhãn ra một cái gì sót lại. Tại đây người cư ngụ mới cũng có hai ngôi nhà gạch và một nhà tranh làm chuồng bò. Đó là nhà tranh duy nhất mà chúng tôi gặp.



Đúng như ước nguyện của tôi:

No comments:

Post a Comment