Monday, March 12, 2012

Nam Bắc du kí bài 76

Ngày sau, trời phủ nhiều mây, và gió bấc thổi lất phất. Chúng tôi đứa nào cũng lạnh run từ ruột đi ra, dù là chúng tôi đã mặc thêm vài cái áo và phủ ngoài cái áo tơi lá.
Khi mới gặp nhau ở đồi đầu làng, Lạc một cô gái mục đồng run lập cập nói:
- Chúng…ta có nên… chăn…ở…ở…rừng Tre nữa không?
Tú hỏi:
- Vậy…ý em…như thế…nào?
- Em muốn…nói chúng…chúng ta…khô…ng nên đến… đó.
Viện đen hỏi Lạc:
- Tại…tại…sao mày nghĩ…vậy?
- Vì…vì hôm qua…tụi nó…đã…đe mình…rồi.
Giao nói:
- Đừng t…in…tin lời chúng. Ch…úng sẽ phải…đuổi…theo bầy trâu, bò của chúng…khi…Thiến đuổi theo mấy…mấy con trâu…trâu đực.
Tú nói:
- Hơn nữa mình…chẳng muốn…chiếm cả đồng…cỏ, mình..chỉ…muốn chia với…chúng…như mình…đã làm với tụi…Đăng Khoa.
Tú ngừng một chút lấy hơi, rồi tiếp:
-Nếu chúng…muốn đánh nhau…tay đôi, thì mình…đã…đã có Hiệp.
Cả đám nhao nhao:
- Đúng đó!
Tôi góp ý:
- Mình muốn…chứng tỏ cho tụi…Diên Hào là…mình có quyền…chăn trâu…ở …đất…làng mình.
     Chúng tôi để đàn trâu, bò gặm cỏ từ từ về phía rừng Tre. Khi đến đồng cỏ đó thì mặt trời lờ mờ hiện ra sau làn mây mỏng ở xế lưng chừng trời, tuy nhiên trời bắt đầu có mưa phùn. Nhìn quanh, chúng tôi không thấy đàn trâu, bò của làng Diên Hào đâu cả. Có lẽ chúng sợ trâu lạc sau khi đánh nhau nên đã đi nơi khác, hoặc giả chúng đang chăn ở một đồi nào đó gần đấy, nhưng vì thời tiết xấu nên chúng tôi không thấy.
Tú nhờ mấy đứa trẻ khác ngó chừng trâu, bò của y và tôi, rồi rủ tôi sang đỉnh đồi bên cạnh. Chúng tôi đến đầu dốc của con đường mòn về Mả Dẻ mà vẫn chẳng thấy gì cả.
 Chỉ xuống chân dốc, Tú nói với giọng bình thường, có lẽ vì hoạt động nhiều nên bớt lạnh:
- Mình xuống dưới đó xem sao? Biết chừng đâu tụi nó còn bên sau hàng cây găng kia?
Tôi gật đầu rồi theo anh ấy xuống dốc. Đến lúc ấy tôi mới thấy lời nói của Tú hôm trước là đúng. Đường trơn vô cùng vì đường rất dốc, ướt mưa và toàn là đất sét.
 Chúng tôi lấy gậy chăn trâu chống và bấu mười đầu ngón chân xuống đất để đi cho khỏi té, tuy nhiên tôi cũng bị trượt té mấy lần, làm quần áo tôi lấm đầy đất bùn.
Tú nói:
- Mày phải giẫm lên những vết chân trâu, bò mà đi.
Tôi theo lời quả tình bớt ngã hơn nhiều. Sau hàng găng cũng chẳng có mống nào. Hai đứa tôi lại lóp ngóp leo lên dốc để về với đàn. Khi đến đỉnh đồi, chúng tôi chợt thấy ở phía tây một đàn mục súc khổng lồ lờ mờ trong mưa bụi, cách chúng tôi độ nửa cây số. Chúng đang từ từ tiến lại phía chúng tôi, như vậy là chúng đang trên đường về.
Tú và tôi vội vượt qua lạch nước trở về đồi kế bên, rồi lo gom góp đàn trâu, bò để chuẩn bị về chuồng. Khi tôi vừa sắp sửa cầm lấy dây mũi của Thiến thì nó chạy lại một lùm cây gần lạch nước để mài sừng. Chúng tôi không còn cách nào hơn là đứng nhìn.
Phút sau, cả một bụi cây to như đống rơm chỉ còn trơ lại vài góc cây to như cổ tay người lớn nát bấy. Trên đầu Thiến toàn là cành cây lá cây, nhìn chẳng khác một con quái vật.Khi hắn chưa xong, thì bên đồi kia một con trâu trắng khổng lồ lù lù đi xuống lạch nước chỗ Thiến đứng.
Trên đầy con đó cũng chẳng khác gì Thiến. Con trâu này to lớn lắm, so với Thiến nó chỉ kém chút đỉnh, nhưng hắn có lợi điểm hơn vì nó là trâu dái, không bị thiến. Tôi chưa bao giờ thấy con trâu nào có thái độ hung hãn như con này.Hai con trâu nghênh nhau với cặp mắt đỏ ngầu.
Viện chỉ vào con trâu trắng nói:
- Coi kìa! Sừng con trâu đó nhọn như mũi mác.
Tất cả chúng tôi bây giờ mới để ý đến sừng con trâu đó. Nó có cặp sừng không những cong, dài mà còn nhọn hoắt như hai mũi giáo khổng lồ.
Giao nói:
- Con trâu này là trâu chọi chuyên nghiệp, vì vậy sừng của nó được mài sắc như giáo.
Tôi lo âu nhìn Thiến. Trận đấu này không dễ dàng như các trận khác. Tụi trẻ làng Diên Hào chạy từ trên đồi xuống như ong vỡ tổ và dừng lại bên kia lạch.
Chớp mắt hai con vật xông vào nhau, choãi chân, cài sừng, đầu lắc qua lắc lại, cố tình chọc thủng cổ đối phương. Tiếng sừng trâu va chạm làm tôi lo sợ vô cùng. Có lúc Thiến tiến lên đẩy con trâu trắng lùi, có lúc nó bị đối phương đẩy lui lại.

Trận đấu đã kéo dài đến năm bẩy phút, mà chưa phân thắn bại.
Giao đột nhiên hốt hoảng la lớn:
- Thiến bị thương rồi!
Tôi chợt thấy cổ Thiến có vết máu. Lòng tôi quặn thắt, lo âu cho Thiến. Hắn đột nhiên hăng máu hơn, đẩy lùi đối phương vài bước đến cạnh một vũng trâu đầm. Con trâu kia cố sức quật khởi, vặc cặp sừng nhọn hoắt liên tiếp vào cổ Thiến.
Thiến lại bị chảy máu một chỗ khác, bị đau hắn phải lui lại. Vô phúc cho hắn, chân sau của nó bị thụt xuống vũng trâu đầm. Nó mất đà té lăn xuống vũng như một cái cối đá. Con trâu trắng thừa thế húc vào hông, bụng, mông của Thiến làm thiến bị thương nhiều chỗ. Hắn đau quá bỏ chạy mất tang. Con trâu trắng đuổi theo, nhưng không kịp.
Tôi cố sức ghi nhớ chỗ và hướng mà Thiến mất hút sau rừng tre.
Con trâu trắng lồng lên đuổi các trâu đực khác của làng làm chúng chạy tứ tung, trong tiếng reo hò tở mở của tụi trẻ làng kia.

No comments:

Post a Comment